Bàn tay to dày, ấm áp nắm thật chặt lấy tay cô. Đồng Thiên Ái buồnbuồn ngẩng đầu lên nhin bóng lưng người đàn ông phía trước. Trong lòngbỗng dâng lên cảm giác khác lạ, giống như dây thường xuân bò trên tườngrào, dần dần lan sau vào tận trong tim. Nhưng là cô không thể nói ralời.
Tần Tấn Dương dắt cô, cẩn thận băng qua đường. Đền chỗ dừng xe, hắnđưa cô an trí vào chỗ ngồi lái phụ sau đó vòng qua sườn xe, mở cửa ngồivào bên trong. Ánh mắt liếc nhìn qua người bên cạnh, phát hiện con nhímnhỏ lúc này thật trầm tĩnh, giống như pho tượng không có chút sinh khí.
Đồng Thiên Ái an phận ngồi tại chỗ, đôi tay phía trước ôm lấy túixách, cuộn mình lại thật chặt, không để lộ ra bất cứ khe hở nào. Tựa như như thế cô mới có được cảm giác an toàn.
Tần Tấn Dương trong lòng khẽ thở dài. Chậm chậm khởi động xe, hướngphía trước đi tới. Dọc theo những con đường dài của Đài Bắc, chiếc xe cứ như thế chuyển động. Những chiếc xe khác chạy vượt ngang qua, đèn xechợt lóe bắn tới, vẩy vào trên mặt hai người.
Một cô đơn, một lo lắng.
Đồng Thiên Ái có chút mệt mỏi trong người, nghiêng người sang, tựa đầu vào trên cửa sổ xe. Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài, nhìn đến những cảnhvật bị chiếc xe bỏ lại.
“…” Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày, trầm giọng nói “Tôi dẫn em đi ăn cơm”
". . . . . ." Trầm mặc.
Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, hắn ghét bộ dạng trầmlặng này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111036/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.