“Anh buông ra! Cách xa tôi một chút!” Đồng Thiên Ái liều chết đẩy hắnra, trên mặt hiện rõ vẻ phấn chấn, đôi mắt đen liếc liếc nhìn người bêncạnh.
Tần Tấn Dương yên lặng, không nói gì thêm, nhìn cô một hồi thật lâu.Lại là câu nói này! Lúc nào cũng trốn tránh anh! Cô ấy còn muốn trốn đến khi nào? Anh chấp nhận kéo dài thời gian chung với cô! Một ngày nào đó, cô sẽ biết rõ trái tim mình muốn gì.
“Tôi đưa em về nhà!” ngồi lại vị trí tay lái đồng thời đạp chân ga, Tần Tấn Dương sâu kín nói.
Không khí lúc này hết sức trầm muộn, cảm giác đè nén ngưng tụ trong xe.Đồng Thiên Ái cảm thấy chiếc xe đang lao đi với tốc độ rất nhanh, vượt qua tất cả các xe khác trên mặt đường. Chán nản với mệt mỏi, ĐồngThiên Ái nhắm mắt nghỉ ngơi
Trong chốc lát, tốc độ xe giảm hẳn. Tốc độ chiếc xe cũng giống như bảnthân cô. Lúc nào cũng từ từ, vững vàng, tiến từng bước một về phíatrước. Đưa tay kéo lại túi xách có chút vô lực buông lỏng tay để mặcchiếc túi. Cảm thấy mệt quá… trong một thời gian ngắn như vậy có quánhiều thứ xảy ra… cô thật sự rất mệt mỏi…
Điều gì cũng không muốn làm. Chỉ muốn nằm ở trên giường. Dây thần kinhngủ bắt đầu làm việc gây cho cô cảm giác buồn ngủ… Đúng vậy… Ngủ… Trừngủ ra cái gì cũng không muốn làm. Ngủ sẽ khiến mình quên tất cả, quêntất cả…
Xe vừa dừng lại, Đồng Thiên Ái vội vàng mở cửa nhanh chóng bước xuống. Không có chút lưu luyến, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111038/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.