Văn Điều xoa bóp cổ tay của mình: "Thật là gan lớn dám giả mạo ngươi, Lý Quỷ đụng Lý Quỳ, bị đánh chết cũng xứng đáng."
Nhiễm Chính hời hợt nói: "Ngươi tới cũng rất nhanh đó."
"Cái đó là." Văn Điều nhún nhún vai: "Tuy nói không lo lắng cho ngươi, nhưng nhìn phu nhân gấp thành như thế, nói thế nào cũng phải cho chút mặt mũi."
"Ta không thể cứ như vậy trở về gặp Niệm Niệm." Nhiễm Chính than nhẹ.
Văn Điều ghét bỏ lấy một cành khô từ trong tóc Nhiễm Chính ra, cố ý quơ quơ trước mắt Nhiễm Chính hỏi: "Làm sao? Ý của ngươi là còn muốn mang một ít đặc sản trên núi về?"
"Ý ta là ta lông tóc không tổn hao gì như vậy thì Niệm Niệm chắc chắn nghi ngờ." Nhiễm Chính hơi suy tư: "Ngươi đánh ta một chầu đi."
Văn Điều: "?"
"Nhanh lên." Nhiễm Chính chắp tay sau lưng: "Đánh ngã xuống đất luôn đi."
Văn Điều bĩu môi: "Được rồi, đầu tiên nói trước, đây chính là ngươi bảo ta, không cho phép trả thù ta."
"Bảo ngươi động thủ thì động thủ, lấy đâu ra nhiều như vậy.." Nhiễm Chính đang nói thì bị Văn Điều đấm một phát, hắn không phòng bị chút nào, sau khi ngã xuống đất còn thuận thế lăn ra ngoài rất xa, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Văn Điều hít sâu một hơi, mắt thấy Nhiễm Chính nửa ngày cũng không đứng lên, vội vàng chạy tới đỡ người: "Gần đây ta.. đã lợi hại như vậy sao?"
"Bớt nói nhảm, tiếp đi." Nhiễm Chính tỏ ý chán ghét đứng dậy, máu trên thái dương đã chảy xuống.
"Mẹ của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nguoi-xong-lien-muon-chay/1650610/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.