Phù Niệm Niệm không né tránh chút nào nhìn Nhiễm Chính, không hiểu sao làm hắn có chút chột dạ, Nhiễm Chính né tránh nhưng không hoàn toàn buông tay ra: "Nàng không muốn thì.. cứ coi như ta nói vớ vẩn đi, dù sao nàng cũng biết, ta không tính là người đứng đắn gì, dáng vẻ ôn tồn lễ độ đó đều là giả."
Phù Niệm Niệm không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng khom lưng hướng về phía trước.
Nàng khẽ đảo, thuyền nhỏ liền có chút mất cân bằng khẽ lệch sang một bên, những tảng đá lấp lánh ánh nước nằm lẳng lặng nhô lên mặt nước, nàng mượn cơ hội đưa tay ôm cổ Nhiễm Chính, lại chui vào trong ngực hắn: "Nhưng ta tưởng thật."
Nhiễm Chính sững sờ, tay bên người hơi nắm lại, vội vàng ôm sát Phù Niệm Niệm đáp lại: "Ta đưa nàng lên bờ trước."
Bọt nước thuận theo gương mặt Phù Niệm Niệm chảy xuống, toàn bộ tóc rồi dán sát vào mặt nàng. Phù Niệm Niệm vô cùng lạnh, chỉ có thể giống như mèo nhỏ cọ tới cọ lui trong ngực Nhiễm Chính: "Chàng đừng đối phó với Tô Huyên nữa, cũng đừng tiếp tục mạo hiểm nữa, ta phát hiện, có lẽ đời trước người giết ta cũng không phải là hắn."
Phù Niệm Niệm biết, Tô Huyên giả mà ban ngày gặp chính là Nhiễm Mính, nàng càng có thể đoán được đời trước mình chết ở trong tay Nhiễm Mính.
Có lẽ nàng thực sự trách lầm Tô Huyên, nhưng Phù Niệm Niệm biết, sự đơn phương ái mộ ban đầu đã sớm bị hao mòn hầu như không còn trong những chuyện vặt vãnh hỗn loạn này.
Nhiễm Chính nhìn Phù Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nguoi-xong-lien-muon-chay/1650611/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.