"Không được giết.." Tình trạng giống như đã từng quen biết khiến đáy lòng Phù Niệm Niệm trào lên một cảm giác sợ hãi sâu sắc, đột nhiên nàng cảm giác tay cũng hơi đau. Nhưng mà cuối cùng câu này đến vẫn trễ một chút, Phù Niệm Niệm còn chưa nói xong thì Phù Oanh Oanh đã mất mạng dưới lưỡi đao.
Tô Huyên giương mắt liếc nhìn Phù Niệm Niệm trên sườn núi, hắn mang theo mặt nạ, biểu cảm hoàn toàn bị che khuất, nhưng ánh mắt hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm nơi Phù Niệm Niệm với Nhiễm Chính đang đứng, rõ ràng có oán hận với hai vị khách không mời mà đến này.
Phù Niệm Niệm lập tức hoảng hốt, nàng nhớ tới chủy thủ của mình nhiều lần bị Tô Huyên ngăn cản, bây giờ Tô Huyên còn mang theo đao, càng khó có thể đối phó.
Phù Niệm Niệm biết mình với Nhiễm Chính tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Huyên, muốn chạy càng sớm càng tốt. Nàng vội vàng kéo tay Nhiễm Chính muốn nhanh chóng rời đi, đáng tiếc nhìn không kĩ, quay đầu dưới chân liền đạp hụt, trực tiếp lăn từ trên sườn núi xuống.
Nhiễm Chính chưa kịp túm, dứt khoát cùng nhau lăn xuống ngăn cản Phù Niệm Niệm, miễn cho nàng đâm vào thi thể Phù Oanh Oanh, lại đưa tay che mắt Phù Niệm Niệm nói: "Đừng nhìn."
Hắn có thể cảm giác được Phù Niệm Niệm trong ngực không khống chế nổi run rẩy, hắn cũng biết, tình cảnh này giống như một cây gai đâm ngược vào lòng Phù Niệm Niệm, cho dù thời gian trôi qua đã lâu, nhưng bóng ma của chuyện này vẫn khó mà quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nguoi-xong-lien-muon-chay/1650609/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.