Bây giờ thì hay rồi, đi chơi lại gặp phải chuyện không may, có chết ở chỗ này cũng không có ai biết!
Tâm tình Lục Minh Hiên đã khôi phục lại như cũ, đứng lên phủi lá cây trên người nói: "Đi lên phía trước thử xem, hẳn là có đường để đi lên, nếu không thì chỉ có thể chờ mọi người phát hiện chúng ta mất tích rồi tới tìm chúng ta."
Tôi "ừ" một tiếng, đứng lên đi theo anh ta, nhưng chân còn chưa có đứng vững đã cảm thấy dưới chân đau đau, tôi khẽ kêu lên, xém chút nữa lại té xuống, may mắn, một đôi tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy thắt lưng tôi.
"Em lại làm sao nữa?" Giọng nói trầm thấp không vui của anh ta vang lên, giống như tôi lại gây thêm phiền toái cho anh ta.
Thật ra thì, tôi đúng thật là gây thêm phiền toái cho anh ta.
"Tôi..... Chân tôi đau quá....." Tôi ngượng ngùng nói xong, cúi đầu.
Tôi không dám nói với anh ta, chân tôi giống như bị trật khớp rồi, thật là xui xẻo, trong hoàn cảnh này lại còn bị trật chân nữa! Tôi tự trách mình thật vô dụng!
"Em...." Anh ta rất không bình tĩnh nhìn tôi, giống như muốn mắng cái gì lại mắng không được.
Tôi cúi đầu giống như đứa nhỏ đang xấu hổ, không dám ngước nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của anh ta.
Đột nhiên anh ta ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
"Anh làm gì vậy?" Tôi khó hiểu hỏi anh ta.
"Anh ta quay đầu trừng mắt với tôi: "Còn không mau leo lên!"
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162809/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.