Khi tôi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đều thay đổi! Cảnh vật còn vắng vẻ hơn!
"Đây là đâu vậy?" Tôi khẩn trương hỏi.
"Không biết, hình như càng đi càng xa rồi." Khuôn mặt Lục Minh Hiên vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút ngưng trọng.
"Nguy rồi, nếu như đến trước lúc trời tối mà chúng ta vẫn còn chưa tìm được đường quay lại, đêm nay chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tôi sốt ruột, chợt nhớ tới điện thoại di động: "A,có rồi! Gọi điện thoại cầu cứu!"
Tôi nhanh chóng lấy di động ra, gọi không được, nhìn lại màn hình thì thấy..... Ở đây không có sóng?
"Lần này thì chết chắc rồi, địa phương quái quỷ này ngay cả sóng điện thoại cũng không có!" Tôi dường như tuyệt vọng, đêm nay phải làm sao bây giờ, cho dù có sống sót qua được đêm nay, vậy còn đêm mai?
Chắc là bây giờ bọn họ cũng phát hiện ra chúng tôi bị mất tích rồi chứ? Hẳn là đang đi tìm chúng tôi rồi!
"Sẽ có cách thôi!" Lục Minh Hiên nhíu mày, giống như đang suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
"Anh cõng tôi đi lâu như vậy cũng mệt rồi, bỏ tôi xuống đây đi." Tôi nói.
Hiện tại tình huống như thế nào còn không rõ, cũng không biết còn phải đi bao lâu, anh ta cứ cõng tôi như vậy sẽ mệt chết mất.
"Tôi không sao." Anh ta không có ý tứ muốn thả tôi xuống, tiếp tục cõng tôi đi về phía trước. Tôi thấy anh ta kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162807/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.