Kêu tôi đi lấy nước chỉ là một cái cớ thôi, chắc chắn là cô ta cố ý muốn tách tôi ra! Cũng dễ hiểu thôi, hai người bọn họ muốn có thế giới riêng, tôi tác thành cho bọn họ là được chứ gì!
Không cần theo chân hai người gây cản trở, tôi còn thoải mái hơn!
Quay lại chân núi, tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đột nhiên nghe "bộp" một tiếng, tôi cảm thấy hình như có cái gì rớt ra từ trong túi, quay đầu lại nhìn, thì ra là rớt cái chìa khóa xe, vừa vặn nằm ngay ở sườn dốc thẳng đứng, tôi sốt ruột, men theo sườn dốc đi xuống nhặt chìa khóa, bỗng nhiên một chân bị trượt, cả người mất thăng bằng lăn xuống dốc.
"Cẩn thận!" Đang lúc hỗn loạn, tôi nghe được có một giọng nói kêu lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Minh Hiên đang chạy về phía tôi, một phát bắt được tay tôi, nhưng cũng không kéo lại được, ngược lại anh ta còn bị mất thăng bằng, ôm tôi lăn xuống sườn dốc.....
Sau đó, cả thế giới quay cuồng, chờ đến lúc dừng lại, tôi đã không biết mình đang ở đâu.
Tôi bị ôm vào một vòng tay rắn chắc, cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, ngược lại trên mặt và tay của Lục Minh Hiên đều là bị nhánh cây hoặc những vật nhọn làm cho bị thương khắp nơi, chỗ nào cũng có vết máu, nhưng may mắn tất cả đều là vết thương nhẹ.
"Anh có sao không?" Tôi lo lắng hỏi anh ta.
"Em đoán đi?" Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162811/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.