Lục Minh Hiên nhận lấy danh thiếp, vẫy tay tạm biệt với mỹ nữ, chiếc Aston Martin màu đỏ từ từ rời đi.
"Phụ nữ của Lục tổng giám đốc thật là nhiều quá đi, tùy tiện đi trên đường cũng có thể đụng phải." Tôi nhịn không được châm chọc anh ta.
"Như thế nào? Em lại ghen sao?"
"Không cần nói những lời vô nghĩa như vậy có được không? Nếu như tôi vì anh mà ghen, chắc đã sớm ghen chết!" Tôi liếc anh ta.
Anh ta cũng không tức giận, mà nhìn quảng trường đối diện rồi nói: "Chúng ta qua bên kia đợi một chút đi, lập tức sẽ có người đến đón chúng ta."
Lại là cái quảng trường này, chính là bên cạnh....đài phun nước này, tôi đã nói những lời khiến Diệp Phong bị tổn thương.
Diệp Phong, tôi lại nhớ tới anh ấy. Tôi nghĩ không biết đã bao lâu rồi mình không nhớ tới anh ấy!
Xem ra, thời gian thực sự có thể xóa mờ mọi thứ, khoảng thời gian lúc mới chia tay, dường như mỗi một khắc, một giây tôi đều nhớ anh ấy, vì để mình không phải đắm chìm trong nỗi nhớ nhung, tôi vùi đầu vào công việc để quên đi chuyện tình cảm. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đã dần dần bỏ quên anh ấy.
Hiện giờ anh đang ở đâu? Đã về nhà chưa? Chuyện nhờ Lục Minh Hiên điều tra, tôi không có hỏi, cũng không dám thúc giục anh ta, mà Cố Nhược Hi cũng không có tìm đến tôi.
Có lẽ, anh ấy đã về rồi.
Bên cạnh đài phun nước có một đám thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162768/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.