"Mới về, còn chưa đầy một tuần." Mỹ nữ nhìn anh ta, cười: "Chúng ta đúng là có duyên nha, ở chỗ này mà cũng có thể chạm mặt."
"Sao cô lại ở đây?" Anh ta hỏi.
"Lúc em còn nhỏ có một bà vú em rất yêu thương em, bây giờ đã về hưu, chuyển đến chỗ này an hưởng tuổi già, ít khi em được về nước một chuyến, cố tình muốn đến đây thăm bà." Mỹ nữ nói xong, lại hỏi Lục Minh Hiên: "Còn anh? Sao anh lại ở đây?"
"Tôi gặp xui xẻo nên mới rớt xuống chỗ này. Di động của cô đâu, cho tôi mượn gọi điện thoại."
"Tín hiệu ở đây không tốt, vào nội thành rồi gọi."
"Ừ."
Hai người đột nhiên trầm mặc, tôi có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời, trong lòng hơi khó chịu, nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại khó chịu. Thật kỳ lạ, tôi chưa từng bị như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tôi buồn bực, chợt nghe thấy mỹ nữ nói một câu làm khiếp sợ.
"Anh có hận em không?"
"Không có hận." Anh ta vẫn lạnh lùng như cũ.
Mỹ nữ cong khóe miệng, nụ cười có chút chua xót: "Vậy anh, có còn yêu em không?"
Thân hình anh ta cứng đờ, nhíu mày: "Vấn đề này, cô không thấy dư thừa sao?"
"Anh quả nhiên vẫn như trước....."
Vài câu đối thoại ngắn ngủi, tôi đại khái có thể hiểu được quan hệ của hai người rồi!
Phụ nữ của Lục Minh Hiên quả thực có mặt ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng có! Là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162770/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.