"Em đỏ mặt rồi kìa." Anh ta cười đắc ý: "Cũng không phải lần đầu tiên hôn nhau, em làm gì tức giận như vậy? Chẳng lẽ em không thấy lãng mạn?"
"Lãng mạn cái gì chứ, nhiều người nhìn như vậy....."
"Về sau có thể hôn nhiều một chút, mùi vị cũng không tệ." Ý niệm tà ác trong đầu anh ta lại bắt đầu trỗi dậy.
"Anh....." Tôi giả bộ làm mặt tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên.
Hơn mười chiếc xe nhanh chóng chạy đến, toàn bộ vây quanh quảng trường, vừa vặn ở xung quanh đài phun nước, vây hai chúng ở chính giữa, khí thế thực hùng hổ, giống như đang quay phim.
Xe dừng lại, đồng loạt tắt máy xe, sau đó một đám vệ sĩ mặc quần áo màu đen nhanh chóng lao xuống, trong đó có thư ký của Lục Minh Hiên.
"Lục tổng giám đốc, ngài không sao chứ?" Vẻ mặt thư ký khẩn trương, nhìn thấy Lục Minh Hiên không có vấn đề gì, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Ngài mất tích hai ngày nay, tất cả mọi người đều đang tìm ngài, ông cụ rất sốt ruột, ông nói nếu đêm nay còn không tìm được ngài, ông ấy sẽ tự mình gấp rút trở về đây lo liệu mọi chuyện, mặc kệ vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, tốn bao nhiêu tiền cũng nhất định phải tìm được người về."
"Ông cụ đã biết rồi sao?"
"Đúng vậy......" Thư ký cúi đầu.
Lục Minh Hiên có chút không vui: "Lập tức liên lạc cho ông cụ, báo với ông ấy là tôi không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162764/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.