"Sao cô cũng tới đây?" Lục Minh Hiên nhíu mày.
"Là thư ký của anh nói cho em biết, em vừa nghe được tin tức của anh, lập tức liền đến đây."
Ánh mắt sắc bén của Lục Minh Hiên chuyển qua người thư ký, thư ký chột dạ cúi đầu: "Chuyện này.... Tiểu thư đây thực sự rất lo lắng cho Lục tổng, một ngày gọi đến mười mấy lần, lúc này khi vừa cúp điện thoại của ngài xong thì Dương tiểu thư lại gọi đến, vì thế.... Tôi đã nói cho cô ấy."
"Hiên Hiên, em thật sự rất lo lắng cho anh, anh không nên trách thư ký." Dương Tử Huyên chớp chớp đôi mắt ngấn nước, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu.
"....." Lục Minh Hiên không nói gì, trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi không sao rồi, cô về đi."
"Anh còn chưa có nói với em hai ngày nay anh đã đi đâu!" Lúc nói những lời này, cô ta mới chú ý đến tôi ở sau lưng Lục Minh Hiên: "Này, tại sao cô lại đứng đây? Hôm đó kêu cô đi lấy nước, vậy mà cô đi luôn không quay lại!"
Tôi không muốn nói chuyện cùng anh ta, Lục Minh Hiên cũng nhận ra nên nói thay tôi: "Cô ấy bị trượt chân lăn xuống sườn dốc, tôi cứu cô ấy nên bị ngã theo."
"Cái gì? Lăn xuống sườn dốc? Vậy anh có bị thương không? Vết thương chỗ nào để em xem xem." Dương Tử Huyên khẩn trương la lên, cầm lấy tay anh ta, nhìn thấy mấy vết xước trên tay, khoa trương hô to: "Ôi trời ơi, anh bị thương rồi, có đau hay không, cần đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162762/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.