Mặc dù rất bất mãn trong lòng, nhưng tôi cũng nhịn xuống không có mắng lại cô ta, ăn nói khép nép: "Thật xin lỗi, lần này là tôi không tốt, lần sau sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa."
Cô ta nhìn thấy thái độ khiêm nhường của tôi, càng mắng càng hăng: "Cô có chắc không? Cô dùng cái gì để cam đoan với tôi chứ! Vị trí trợ lý của cô không xứng! Làm cho Hiên Hiên phải gánh chịu cực khổ cùng với cô, cô tính phải làm sao đây? Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ tự động từ chức, còn ở lại đây mặt dày thật là xấu hổ quá đi mất...."
"Đủ rồi đó!" Lục Minh Hiên gầm lên một tiếng, mọi người đều giật thót tim, ngay cả Dương Tử Huyên cũng hoảng sợ.
"Hiên Hiên, anh bị làm sao vậy?" Dương Tử Huyên lập tức biến hình lại làm người phụ nữ yếu đuối, đưa cặp mắt đáng thương nhìn Lục Minh Hiên.
Lục Minh Hiên đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, sức lực mạnh mẽ làm tôi giật mình.
"Cô ấy không phải trợ lý, mà là người phụ nữ của Lục Minh Hiên tôi, cô không có tư cách trách cứ cô ấy!"
Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt Dương Tử Huyên tái mét.
Trong nháy mắt, tim tôi đập lỡ mấy nhịp, kinh ngạc nhìn sang gương mặt lạnh lùng tuấn tú kia.
"Hiên Hiên, anh....." Dương Tử Huyên tức giận nói không nên lời.
"Nếu không còn gì để nói, mời Dương tiểu thư trở về, tôi còn có việc đi trước!" Anh ta nói xong ngang ngược ôm thắt lưng tôi tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162760/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.