Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói yêu kiều mềm mại, một đôi chân thon dài lả lướt đi vào.
Là Dương Tử Huyên, cô ta đã đổi kiểu tóc, mái tóc xoăn gợn sóng nhìn qua rất quyến rũ, mặc một chiếc váy cúp ngực bó sát người, hơn phân nửa bộ ngực đầy đặn phơi bày ra ngoài, dưới chân đi đôi giày cao gót mười ba centimet, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như hòn lửa làm người ta kìm lòng không được mà muốn nhào tới dập tắt lửa trên đôi môi ấy.
Vẻ ngoài lẳng lơ như vậy, có người đàn ông nào có thể chịu nổi?
Cô ta vừa nhìn thấy tôi, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Minh Hiên ngồi bên kia, dường như cũng đoán ra được cái gì, đôi môi đỏ khẽ mở:
"Hiên Hiên, sao anh lại để em chờ ở ngoài lâu như vậy?" Cô ta vừa nói chuyện, vừa đưa cánh tay trắng như tuyết để lên người Lục Minh Hiên, vóc dáng bốc lửa như muốn quấn chặt anh ta.
Lục Minh Hiên đột nhiên trở tay, mạnh mẽ ôm cô ta vào trong ngực: "Không phải bảo em chờ ở ngoài sao? Vào đây làm gì?" Anh ta nói như vậy, nhưng trong lời nói một chút bất mãn cũng không có.
Dương Tử Huyên cười, nép vào trong ngực anh ta: "Người ta đợi lâu quá, nên muốn vào thử xem sao thôi mà." Vừa nói vừa liếc tôi một cái: "Sao cô ta vẫn còn ở đây?"
"Cô ấy ở đây không tốt sao?" Lục Minh Hiên ôm cô ta, ánh mắt khiêu khích quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162743/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.