"Thế nào? Có nhớ được chút gì không?" Lục Minh Hiên mặc một cái quần lửng màu sắc sặc sỡ đứng trước mặt tôi quơ quơ.
Tôi chợt rất muốn cười, cái quần này mặc trên người anh ta thật là buồn cười quá đi mất!
"Anh có thể cởi nó ra hay không?" Tôi cười sặc sụa không thở nổi.
"Không được, em phải nhìn mới có thể nhớ lại chuyện trước kia!" Anh ta cố chấp nói, lại dắt tay tôi đi đến một nơi.
"Anh lại muốn dẫn tôi đi đâu nữa?" Tôi thả lỏng hơn nhiều rồi, chắc là lúc nãy mới vừa cười nên không cảm thấy khẩn trương nữa.
"Lát nữa em sẽ biết." Anh ta cười thần bí, không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, chúng tôi đi đến một tiệm mì.
Anh ta dẫn tôi vào bên trong, bà chủ quán hình như cũng biết Lục Minh Hiên, vừa nhìn thấy anh ta, hai mắt sáng lên, tiến lại gần tiếp đón: "Ai chà, anh đẹp trai, cậu lại tới rồi! Lâu rồi không gặp!"
Lục Minh Hiên cười cười: "Đã lâu không gặp!"
"Còn nhớ đến đây ăn mì của tôi, thật là cảm động quá đi! Tới tới tới, mời ngồi, hôm nay muốn ăn mì gì nào!"
"Hai tô mì thịt bò."
"Được, chờ một chút!" Bà chủ quán phân phó nhà bếp chuẩn bị mì, sau đó tán gẫu một chút với Lục Minh Hiên.
Lục Minh Hiên không muốn nói chuyện với bà ta nữa, vì vậy nói: "Thật là đói quá, có thể làm mì nhanh hơn một chút có được không?"
"Ờ, để tôi đi vô kêu họ làm nhanh lên nha!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162357/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.