"Không có gì... Tôi..." Do dự một hồi, tôi nhìn mặt anh ta: "Tôi cảm thấy nụ cười của anh rất quen thuộc..."
"Nụ cười sao?" Lục Minh Hiên sửng sốt một chút, chợt rất vui vẻ: "Có phải em nhớ ra cái gì rồi không?"
Tôi lắc đầu: "Không nhớ được, chỉ là thấy nụ cười của anh làm tôi có chút quen thuộc thôi."
Lục Minh Hiên hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại cao hứng nói: "Vậy sao, vậy anh sẽ cười nhiều hơn, em nhìn anh cười nhiều, có lẽ sẽ nhớ ra chút chuyện lúc trước, rất có ích để em khôi phục trí nhớ!"
"Ừ." Tôi gật đầu một cái, tiếp tục ăn mì.
Dường như anh ta rất vui vẻ, vẫn luôn duy trì nụ cười, cho đến khi ăn xong, trả tiền, chúng tôi đi ra khỏi tiệm mì.
"Tiếp theo anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
"Tản bộ." Anh ta dắt tay tôi, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ.
"Chúng ta có thể trở về trong tối nay không? Tôi còn phải chăm sóc con trai!" Tôi biết lúc này không nên nói như vậy, nhưng mà, tôi thật sự rất nhớ con trai tôi, không có tôi ở bên cạnh săn sóc, tôi sợ nó sẽ khóc nhè.
Làm một người mẹ chính là như vậy, thời khắc nào cũng luôn nghĩ tới con mình.
Nụ cười trên mặt Lục Minh Hiên dần dần nhạt đi, dường như anh ta không muốn rời xa tôi, ánh mắt ẩn chứa sự thương cảm.
"Em thật sự không nhớ được chút gì sao?"
"Tôi... Thật xin lỗi." Tôi cúi đầu, đột nhiên cảm thấy thật có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162355/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.