Sau khi mẹ chồng nói xong thì bà cũng quay vào trong phòng để nghỉ ngơi. Thấy cửa đã đóng, Duy Mạnh không chần chừ mà chuẩn bị dạy dỗ cho tôi bài học vì đã bán đứng nói xấu anh với mẹ. Nhưng nhanh thì cũng đâu bằng tôi, phải có phòng bị chứ. Ba chân bốn cẳng co giò lên chạy vào phòng trước. Vì có mẹ chồng ở đây nên tôi đâu thể không cho anh vào. Đến bên tủ đồ tôi mở cửa rồi ngồi vào trong . Duy Mạnh vào tới anh chẳng thấy tôi đâu liền đi đến nhà tắm cũng không thấy. Anh giả vờ nói.
” Đâu rồi nhỉ. Dương à ra đây đi, anh không làm gì em đâu”
Hai vợ chồng cứ như là chơi trốn tìm. Lấy vợ còn nhỏ tuổi cũng thú vị thật. Duy Mạnh quan sát xung quanh phòng thì bất chợt thấy cái tủ áo quần bị hở ra.
Bước nhẹ chân đi đến bên cửa rồi hắng giọng nói
_ Giờ sao, em muốn tự ra hay là anh bế em ra.
Tôi nghe tiếng anh phát ra đã rất gần rồi nên chẳng biết phải làm sao, giờ chỉ đành nhận tội thì chồng sẽ khoan hồng. Từ từ mở cửa ra rồi nở nụ cười hối lỗi nhìn anh. Ngồi trong này chật chội, lúc vào thì hăng lắm giờ thì chẳng ra được tôi không tự ra được thế nên chỉ biết cầu cứu anh.
_ Em không ra được.
_ Vào được thì ra được chứ.
_ Nhưng em bị kẹt rồi.
Duy Mạnh hết nói nổi vợ mình anh lắc đầu chịu thua. Ngồi xuống giúp tôi bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487936/chuong-36.html