Nhìn thấy bà Lan đứng trước mặt, Ánh Hồng vội vàng cúi đầu chào
_ Cháu chào Bác.
_ Ừ. Cô không bận thì qua bên đây tôi nói chuyện chút.
_ Vâng ạ.
Bước đến chỗ có bàn ghế dành cho khách ăn uống.Lúc này hai người họ ngồi xuống bàn , bà Lan không chần chừ mà vào thẳng vấn đề luôn.
_ Cô chắc biết tôi là mẹ của Duy Mạnh chứ?.
_ Vâng cháu biết.
_ Vậy thì cô biết tôi tìm gặp cô để nói về chuyện gì rồi phải không?.
_ Cháu…. Cháu không rõ, có gì bác cứ nói rõ đi.
Bà Lan cầm ly trà đá nhân viên vừa bưng ra, bà uống một ngụm cho trơn tru cổ họng rồi nói.
_ Thứ cho tôi nói thẳng. Cô cũng biết đấy Duy Mạnh bây giờ đã có vợ rồi chúng nó đang rất hạnh phúc. Tôi không cần biết trước đây cô và nó có mối quan hệ như thế nào, nhưng từ giây phút này tôi muốn cô tránh xa con trai tôi càng xa càng tốt. Cô đã chọn ra đi rời khỏi nó rồi thì nên bằng lòng với những gì mình đã chọn.
_ Bác à, cháu thật sự vẫn rất yêu anh ấy, dù biết là anh ấy đã có vợ. Nhưng mà bác à cháu biết Duy Mạnh không hạnh phúc vì anh ấy và con bé kia chỉ lấy nhau để anh chọc tức cháu dằn mặt cháu thôi. Cháu biết trước đây cháu quyết định rời xa anh ấy thì cháu sai. Nhưng giờ cháu không thể quên Duy Mạnh được.
_ Cô tỉnh táo lại đi, Duy Mạnh đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487934/chuong-37.html