Vệ Lan và Tiểu Yến phụ trách trực nửa sau ca đêm. Buổi đêm sâu thẳm, tĩnh lặng. Ti vi trong phòng khách để mở, Vệ Lan hút thuốc, mi tâm mang nét mỏi mệt. Tiểu Yến vẹo đầu ngủ gục trên sofa.
Khoảng hơn ba giờ sáng là khi con người mệt mỏi nhất, Vệ Lan bắt đầu gà gật thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa trên tầng.
Ân Phùng mặc áo choàng tắm, đi xuống nhà.
Vệ Lan lập tức tỉnh ngủ, nhìn anh bước tới, ngồi xuống sofa. Đầu Ân Phùng cũng ướt đẫm, hiển nhiên là vừa tắm xong. Đai lưng chiếc áo choàng được thắt hờ, lộ ra chút cơ ngực rắn chắc và cả những vết cắn, vết cào đỏ hồng. Còn Ân Phùng tuy có chút mỏi mệt song rõ ràng vô cùng thỏa mãn sau khi đã được giải phóng triệt để. Cùng là đàn ông, Vệ Lan sao có thể không hiểu đã có chuyện gì xảy ra cho được?
“Vẫn ổn chứ?” Vệ Lan hỏi.
Ân Phùng cười cười: “Rất ổn.” Mắt anh vẫn u tối, thực ra Vệ Lan cảm thấy rất xa lạ trước một Ân Phùng thế này, song cũng thấy quen thuộc, tựa như anh vốn nên là như vậy, chỉ là rất ít khi bộc lộ mà thôi.
Vệ Lan đắn đo một lát, nói: “Bọn tôi đã chuẩn bị xong công tác giải quyết hậu quả đề phòng tình huống bất ngờ rồi.”
Ân Phùng gật đầu như đã sớm biết họ sẽ làm như vậy, không hỏi han gì thêm.
“Vậy thì… tiếp theo đây phải làm thế nào?” Vệ Lan nhìn lên tầng, cánh cửa phòng được khép hờ, bên trong vô cùng tĩnh lặng.
Lúc này, Tiểu Yến vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877796/quyen-4-chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.