Trên thế gian này, khác loài mãi mãi là khác loài. Đồng loại sẽ luôn tìm thấy nhau.
Dẫu cho trong mắt người đời, đặc biệt là trong mắt cảnh sát, Ân Phùng là một người thành công, chính trực, chính chắn, chỉ thỉnh thoảng có hơi lập dị. Nhưng hiện tại, anh phân liệt ra một nhân cách đơn thuần nhất, trong sáng nhất. Nhân cách ấy thay anh yêu một cô nữ cảnh sát đầy chính nghĩa.
Anh cũng đã yêu cô. Sau đó cưỡng hiếp cô.
Người phụ nữ này không biết vì sao lại tỉnh trước dự liệu, bất ngờ phát hiện bí mật sâu thẳm nhất của anh.
Sau đó, cô nhận định rằng anh có tội.
……
Vệ Lan trầm tư một khắc, nói: “Cậu lập tức thông báo với Trần Phong, rồi xuống nhà canh trừng. Tôi đứng canh ở đây. Chỉ e là sẽ xảy ra chuyện.”
Tiểu Yến cắn răng gật đầu, xuống nhà.
Khoảng 10 phút trôi qua, Vệ Lan canh trừng ngoài cửa phòng ngủ bỗng nghe thấy tiếng vang trong phòng, có cả tiếng người thấp thoáng. Anh ta vẫn đang kinh ngạc thì thấy cửa phòng bật mở, trên mặt Ân Phùng nhiều thêm một vết tím bầm, một bên má còn sưng lên. Sắc mặt Ân Phùng lạnh như băng, xông thẳng xuống nhà.
Vệ Lan đuổi theo: “Sao vậy? Cô ta đâu rồi?”
Ân Phùng nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta nhảy xuống từ cửa sổ, bên ngoài có ai ngăn cản không?”
Vệ Lan đáp: “Có.”
Hai người chạy nhanh ra ngoài, có người bật đèn, toàn bộ vườn hoa bỗng chốc sáng trưng, tầm mắt được mở rộng vô cùng. Thế là bọn họ nhìn rõ mồn một, có hai người đang giằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877797/quyen-4-chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.