Vệ Lan hỏi: “Lão Trần, giờ tính sao?”
Trần Phong ngẫm nghĩ một lát, không đáp mà hỏi lại: “Ban đầu, chúng ta vì điều gì mới ở cạnh thầy Ân?”
Mọi người cùng lặng thinh, song trong mắt họ là tâm trạng phức tạp.
Trần Phong nói: “Là bởi vì toàn bộ những người trên thế giới này đều cho rằng chúng ta là những kẻ mang tội, chỉ có thấy ấy là coi chúng ta vô tội. Trong suốt những năm tôi theo thầy, đây là lần đầu tiên thầy để tâm đến một người như vậy. Như Lão Cửu đã nói, thầy ấy muốn có được, vì sao chúng ta không giúp thầy một tay? Pháp luật, đạo đức, đã bao giờ chúng ta thực sự để ý đến những thứ này? Chỉ bởi vì được thầy ràng buộc, chúng ta mới tuân thủ suốt bao nhiêu năm nay.
Hiện giờ đã rõ chúng ta cần làm gì rồi chứ? Nếu thầy thực sự làm gì Vưu Minh Hứa, chỉ e là sẽ không còn chuyện gì tốt đẹp. Vưu Minh Hứa là cảnh sát, còn là một cảnh sát vô cùng phiền phức. Chúng ta phải chuẩn bị tốt, xóa bỏ hết mọi chứng cứ liên quan, với chúng ta mà nói, đây không phải việc gì quá khó khăn. Không cần biết sau đêm nay quan hệ của bọn họ biến thành thế nào, chúng ta đều sẽ giải quyết ổn thỏa hậu quả thay họ.”
Mấy người đều trầm mặc.
Lão Cửu mở lời trước tiên: “Được.” Ông xoa tay, cười nói: “Lão Cửu đã rất lâu không làm chuyện xấu. Chuyện cỏn con này chẳng đáng là gì.”
Đồ Nha và Tiểu Yến đều không cất tiếng.
Trần Phong lạnh lùng nói: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877795/quyen-4-chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.