Điện thoại cô đổ chuông, là cuộc gọi của Ân Phùng.
Cô nhận máy: “Alo?”
Lần này, phía anh vô cùng yên tĩnh, giọng nói anh vẫn dịu dàng như cũ: “Xuất phát chưa?”
Vưu Minh Hứa cũng không biết bản thân nghĩ gì mà bình tĩnh nói: “Chưa.”
Ân Phùng nói: “Vậy thì tốt. Ngại quá, có mấy người bạn đột nhiên ghé chơi, sau khi tôi xảy ra chuyện đã rất lâu rồi không liên lạc cùng họ, cũng chưa từng để họ đến thăm…”
Vưu Minh Hứa: “Biết rồi.” Cô vỗ vai ra hiệu cho tài xế dừng xe.
Ân Phùng im lặng một lát, nói: “Ngày mai tôi tìm em.”
Vưu Minh Hứa cười nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
“Ừ, tạm biệt.” Anh ngắt cuộc gọi trước.
Vưu Minh Hứa hạ điện thoại xuống nhìn hai giây rồi nhét vào trong túi, nói với tài xế: “Bác tài, quay đầu, đi nơi khác.”
Chiếc xe quay đầu, vừa ra khỏi con đường này thì cô nhìn thấy hai chiếc Convertible* lướt qua. Một chiếc màu vàng kim, một chiếc màu lam thẫm. Trên mỗi chiếc xe đều có ba, bốn người, cả nam lẫn nữ. Đàn ông đều quần là áo lượt, bộ dạng cao quý. Mỗi chiếc xe có hai người phụ nữ, đều là những cô nàng đẹp tinh tế, thân hình cực đẹp, giữa mùa đông, ngoài chiếc áo khoác da thì đều mặc váy, làm lộ ra làn da trắng như tuyết. Bọn họ cười nói vui vẻ, rất ồn ào, hoàn toàn không để ý tới Vưu Minh Hứa, chạy thẳng xe về hướng nhà Ân Phùng.
“Ái chà, là minh tinh phải không? Hay con cháu nhà giàu nhỉ?” Người tài xế không kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877792/quyen-4-chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.