Lisa lặng lẽ đứng gần anh thêm một chút, cánh tay như có như không chạm vào tay áo sơ mi của anh, váy cũng sắp chạm tới chiếc quần âu của anh, khoảng cách như vậy là vừa đủ. Cô ta ngẩng đầu, ngây thơ và hiếu kỳ hỏi: “Thầy Ân, gần đây đang viết tác phẩm nào vậy?”
Tầm mắt Ân Phùng dừng trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay và cần cổ thon thon của cô ta, nghĩ bụng: Tôi viết sách, nói ra chắc gì cô đã hiểu? Anh cúi đầu nhìn cô ta, khẽ cười nói: “Không viết gì cả.”
Chỉ bằng ngữ điệu ung dung nhàn hạ và cái nhếch miệng nhè nhẹ đã khiến Lisa run lên. Cô ta thầm nghĩ, trước khi đến đây có nghe nói rằng Ân Phùng rất biết ăn chơi, quả nhiên chẳng sai. Một câu nói của anh là đã có thể ghẹo lòng phụ nữ đến nhộn nhạo.
Thấy những người khác đang ăn, có lẽ là cố ý không nhìn về phía này, Lisa bèn nhón chân, như vậy, cả người cô ta tựa như đều dựa sát trước ngực anh, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng ngây thơ mang chút ý quở trách: “Thầy Ân không chịu nói cho em, em thực sự là fan hâm mộ của thầy mà.”
Một cơ thể mềm mại, thơm tho gần như nằm ngay trong ngực anh, thuận thế ôm vào lòng cũng là một chuyện dĩ nhiên.
Ân Phùng nhìn cô gái, bàn tay gõ nhẹ trên lan can, đứng im bất động.
Anh không động, nhưng cũng không né tránh, cô gái liền hiểu ngay tắp lự, thầm nghĩ anh quả là một người đàn ông hư hỏng. Nhưng ai kêu người ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877793/quyen-4-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.