La Vũ sống trong căn hộ cao tầng nằm trong khu xa hoa của trung tâm thành phố, hệ thống bảo an kín đáo, chặt chẽ, thanh tĩnh. Rất phù hợp với vỏ bọc luật sư tinh anh của anh ta. Cho dù là cảnh sát cũng sẽ không tiện ngày nào cũng lượn lờ trong tiểu khu, chỉ có thể ẩn nấp trong một góc khuất ngoài tiểu khu, canh giữ anh ta suốt 24 tiếng đồng hồ. Hôm nay đến lượt Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trực ca ngày. Ngồi canh là một việc vô cùng nhàm chán, hai người cùng hạ ghế xe, người này ngủ thì người kia thay, luôn chú tâm vào cổng ra vào tiểu khu, thỉnh thoảng lại dùng kính viễn vọng quan sát cửa nhà La Vũ song không hề có điều gì bất thường. Hứa Mộng Sơn gọi cơm, anh ấy đi ra đầu đường lấy cơm về, hai người cùng ăn trong im lặng. Vưu Minh Hứa cắm uống hút vào đồ uống, uống một ngụm, liếm môi rồi đặt xuống. Hứa Mộng Sơn liếc cô. Một lúc sau, Vưu Minh Hứa phát hiện món gan heo xào trong hộp cơm của Hứa Mộng Sơn rất hút mắt, bèn gắp một miếng, rồi đưa hộp cơm của bản thân về phía anh ấy. Không cần cất tiếng, Hứa Mộng Sơn thò đũa gắp một miếng thịt xào từ hộp cơm của cô coi như bồi thường. “Gọi đồ uống gì cho mình thế?” Vưu Minh Hứa uống một ngụm lớn, “Chua chua ngọt ngọt, ngon đấy.” Hứa Mộng Sơn vừa và cơm vừa nói: “Hôm trước gọi cho cậu rồi mà, sao khi đó không thấy kêu ngon?” “Vậy á?” Hứa Mộng Sơn cười nói: “Hôm nay cậu vừa đến mình đã thấy không bình thường. Kể từ sau khi cậu và Ân Phùng chia tay, cậu luôn vác mặt lạnh đi làm, cảm giác như lúc nào cũng phải tìm người đánh nhau vậy. Còn nữa, đưa gì là ăn đó, uống gì cũng một hơi là hết sạch. Hôm nay hình như cậu bỗng nhiên lại trở về bình thường, cả người như sống lại rồi đấy. Là sao nhỉ? Chắc không phải hai người làm lành rồi đấy chứ?” Cảnh sát tốt đều là những kẻ tinh anh, huống hồ người trước mặt cô đây còn chẳng khác nào một con hồ ly. Lúc trước, đến bản thân Vưu Minh Hứa cũng không phát giác ra điều này, bị anh ấy nói vậy, cô mới cảm thấy đúng là tâm trạng hôm nay tốt kỳ lạ. Cô có cảm giác như bị người ta túm đuôi vậy, lòng bắt đầu sinh phiền muộn, lạnh lùng nói: “Không có. Ngược lại thì đúng hơn, không để ý mới có thể như vậy.” Hứa Mộng Sơn ăn xong, đặt hộp cơm vào trong túi, nói: “Nếu anh ta cứ tiếp tục tình trạng cả ngày đều chạy đến tổ chúng ta tham gia phá án như hiện tại, cậu buông bỏ kiểu gì?” Vưu Minh Hứa hờ hững đáp: “Kệ anh ta đi. Trong đầu mình lúc này chỉ có vụ án thôi.” Lúc bấy giờ, một chiếc xe quen thuộc đi qua phía trước, nó chính là xe của La Vũ. Hứa Mộng Sơn nhìn qua kính viễn vọng, người ngồi ghế lái là La Vũ, anh ấy lập tức lái xe bám theo. Bầu trời tối đen, xe cộ nườm nượp. Không ngờ người như La Vũ lái xe lại rất tuân thủ luật giao thông, xe đi với tốc độ ổn định, bọn họ đã theo dõi anh ta vài ngày, nhưng chưa từng thấy anh ta phạm luật. Lái xe khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, điểm đến cổng hộp đêm, La Vũ dừng xe, lên tầng. Hứa Mộng Sơn dừng xe bên vệ đường không xa, nói: “Lại ăn chơi đàng điếm rồi.” Dường như cuộc sống về đêm của La Vũ chính là như vậy. Ngoại trừ thỉnh thoảng phải tăng ca thì chính là chơi bời trác táng, tiếp xúc với đủ loại hạng người. “Chí hướng của người này trước nay luôn rất rõ ràng, chính là không đi con dường tiền đồ quang minh lỗi lạc.” Vưu Minh Hứa nói, “Chỉ cần có thể thu nhiều lợi nhuận, anh ta đều không để tâm đến việc tiền sạch hay không. Hơn nữa, mình thấy anh ta cũng rất thích quyền lực, thích ngự trị trên đầu người khác.” Mà chỉ có màn đêm mới có thể đem lại cho anh ta loại quyền lực bất bình thường này. Hứa Mộng Sơn liếc nhìn cô: “Nói nghe xem, sao lúc nào cậu cũng được mấy tên lãng tử kiểu này yêu thích vậy nhỉ? Rốt cuộc cậu có sức hút gì mà lại khiến hết người này sang kẻ khác lao đầu vào thế?” Vưu Minh Hứa: “Cút!” Theo dõi thêm một lúc, đã sắp đến thời gian giao ca đêm, có lẽ đêm nay cũng sẽ không có điều gì bất thường. Chuông điện thoại Vưu Minh Hứa reo vang, là Ân Phùng gọi tới. Cô liếc nhìn “bà tám” Hứa Mộng Sơn rồi nghiêng đầu sang một bên nhận điện, giọng cô trầm mà nghiêm túc: “Alo.” Đầu bên kia thấp thoáng tiếng nhạc, người nào đó dường như đang trải qua cuộc sống nhàn nhã vô cùng, khẽ gọi: “A Hứa.” Vưu Minh Hứa không muốn đáp. Ân Phùng nói: “Sao thế, không tiện nói chuyện?” “Không sao, anh nói đi.” “Là thế này.” Anh từ tốn nói: “Tôi có một vài suy nghĩ mới về tổ chức kia. Em qua đây dùng bữa tối, chúng ta cùng trao đổi.” Vưu Minh Hứa im lặng hai giây. Anh rất kiên nhẫn chờ đợi. Sau đó cô cười nói: “Được thôi.” Sợ anh chắc? Anh cảm nhận được sự ung dung của cô, ý cười trong giọng anh càng thêm đậm: “Gửi địa chỉ cho tôi, Đồ Nha đến đón em.” Xe anh quá bắt mắt, Vưu Minh Hứa nói: “Không cần, không tiện, tôi tự gọi xe.” Ân Phùng hiểu ý, hỏi tiếp: “Bao nhiêu lâu có thể đến nơi?” Vưu Minh Hứa nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa sẽ tan ca, chắc khoảng một tiếng là đến chỗ anh.” “Được.” Giọng anh dịu nhẹ, “A Hứa, tôi đợi em.” Kết thúc cuộc gọi, sắc mặt Vưu Minh Hứa bình thản, cô nhìn bóng ánh đèn LED nơi cửa hộp đêm. Trời ngày càng tối, không nhìn rõ được gương mặt của những người đi đường. Những ánh sáng lấp lánh đó bập bềnh trong không khí, song tĩnh lặng tột cùng. Tựa như trái tim trầm lặng đã lâu của cô cuối cùng cũng gợn sóng lăn tăn. Nhưng cũng có hoang mang, đắng chát và những điều chưa biết. Không lâu sau, hai đồng nghiệp thay ca đến nơi, cô được tan làm sớm hơn dự kiến nửa tiếng. Hứa Mộng Sơn thuật lại tình hình ngày hôm nay cho họ, Vưu Minh Hứa thu dọn đồ đạc, cô ngẩn người khi bất chợt ngẩng đầu. Hộp đêm có ba tầng, phảng phất hương mai, hoa lệ mà khiêm nhường. Mỗi tầng đều có cửa sổ, nhìn không rõ trong màn đêm. Nhưng thị lực của Vưu Minh Hứa cực tốt, độ nhạy bén cao, ban nãy vừa liếc qua, cô bất chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc lướt qua cửa sổ tầng hai. Cô lập tức nhìn qua kính viễn vọng, không biết người đó đã đi vào từ lối nào, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Tiểu Yến. Dù mặc bộ đồ đen, đầu hơi cúi, nhưng khuôn mặt thanh tú, cần cổ trắng ngần, thân người gầy mỏng đó, Vưu Minh Hứa sẽ không nhận nhầm. Dưới trướng Ân Phùng, Tiểu Yến như một người lính trinh sát thời cổ đại, giỏi phá khóa, có thể xâm nhập vào mọi căn phòng. Cậu ấy linh hoạt, nhạy bén, cắp gà trộm chó, không gì là không thể. Ân Phùng phái cậu ấy đến đây, nguyên nhân chỉ có một, cũng chính là vì La Vũ. Vưu Minh Hứa khẽ nhíu mày, nếu Ân Phùng đã quyết định hợp tác cùng cô, tất nhiên sẽ không thể tự ý hành động bí mật như thế này. Cô quyết định tối nay sẽ nói chuyện này cùng anh. Đồng nghiệp thay ca đến sớm, cô và Hứa Mộng Sơn tất nhiên cũng không cần phải tiếp tục tiêu tốn thời gian ở đây. Hai người xuống xe, rời khỏi khu vực gần hộp đêm, Hứa Mộng Sơn nói: “Đi thôi, trạm xe bus ở bên kia.” Vưu Minh Hứa không buồn nhấc mắt: “Cậu đi trước đi, mình còn có việc.” Hứa Mộng Sơn vỗ vai cô, không nói gì, rời đi. Vưu Minh Hứa nhìn sắc đêm và dòng xe trước mặt, vì động tác đầy ý vị, dù đã biết rõ nhưng không nói ra của người anh em mà cõi lòng cô vừa ấm áp vừa phiền muộn. Buồn phiền là vì Ân Phùng quá biết cách nắm bắt trái tim người khác, anh dùng Vưu Anh Tuấn làm mồi câu, dụ dỗ cô tiến lại gần. Có điều, cô cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, thấy chiêu nào sẽ tiếp chiêu đấy vậy. Chẳng lâu sau, cô gọi xe qua ứng dụng, đi thẳng đến nhà Ân Phùng. Trời ngày lúc càng muộn. Khi xe lái vào tiểu khu biệt thự đã là 9 giờ. Vưu Minh Hứa không nói trước cho Ân Phùng biết cô sẽ đến sớm hơn dự kiến, điều này có gì đáng để nói đâu? Chiếc xe men theo con đường xanh rợp của tiểu khu, từ xa đã có thể nhìn thấy tường bao nhà Ân Phùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]