Ân Phùng cười, bắt đầu liếm lòng bàn tay cô. Lần này cô dùng sức đẩy anh ra. Ân Phùng lùi lại hai bước, trong mắt như xuất hiện cơn sóng. Mặt Vưu Minh Hứa vẫn đang đỏ bừng, đầu tóc cũng rối bời, cô đóng lại từng cúc áo cảnh phục, chỉnh lại quần áo đầu tóc dưới ánh nhìn tràn ngập dục vọng đen tối của anh, nói nhạt: “Hôn một chút, mỗi người đều sảng khoái là được rồi. Đừng nghĩ quá nhiều.”
Ân Phùng bất chợt không thốt được lên lời.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ dùng xong rồi ném ngay tắp lự thế này.
“Em thấy tôi là người như vậy?” Anh lạnh giọng.
Vưu Minh Hứa cười khẽ, đi đến bàn rồi ngồi xuống, xiên miếng hoa quả cho vào miệng: “Vậy anh trông chờ tôi thế nào?”
Xem đi, xem cách dùng từ “trông chờ” của cô kìa.
Ân Phùng kìm nén cơn giận trong lòng, cũng ngồi xuống nói: “Vưu Minh Hứa, cậu ta cần em.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh.
Anh nói: “Vưu Anh Tuấn trong thân thể tôi, cậu ta không thể rời khỏi em.”
Sắc đêm tĩnh lặng, ánh sao sáng tỏ nền trời.
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh, nó đen mà sáng, sâu xa khó lường. Khi người đàn ông này yên tĩnh nhìn bạn, nhất thời, anh vừa giống Ân Phùng, cũng lại giống Vưu Anh Tuấn.
Vưu Minh Hứa: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Ân Phùng vươn tay, bàn tay lớn mà thon dài đó dừng bên tay cô nhưng không nắm lấy, mà ngón trỏ cong lên, khẽ khàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Chẳng ai nói chính xác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877790/quyen-4-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.