Cơ thể cô cứng đờ. Ai ngờ Ân Phùng lại hiểu lời gã đó. Anh tuy vẫn ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa song sắc mặt đã trở nên kiên cường: “Tôi biết các người là ai rồi! Các người là tay sai của La Vũ. A Hứa… A Hứa không phải của anh ta! Cô ấy không phải của anh ta!”
Vưu Minh Hứa cắn răng gằn giọng: “Ân Phùng anh ngậm miệng vào!” Đồ ngốc này không biết câu ‘quân tử không chấp nhất cái thiệt trước mắt’ hay sao?
Quả nhiên, mấy gã đó bắt đầu cười cợt, một gã nói: “Nợ tiền trả tiền, giết người đền mạng, trộm người thì thả chìm ao là việc đương nhiên. Mau lên, còn đợi chờ gì nữa?”
Hai gã kẹp chặt Ân Phùng, một gã ấn gáy anh. Hai gã đó tay đấm chân đá, khuôn mặt Ân Phùng căng cứng, ra sức giãy giụa. Nghe tiếng rên rỉ của Ân Phùng, Vưu Minh Hứa như muốn nổ tung, nhưng cậy gậy sắt và con dao găm vẫn đang dính trên cổ cô và Lưu Nhã Dục.
“Dừng tay! Các người giỏi thì nhắm vào tôi đây này!” Vưu Minh Hứa thét.
Bọn chúng làm như không nghe thấy, tiếp tục ấn đầu Ân Phùng xuống nước. Vưu Minh Hứa nhìn rõ mồn một khuôn mặt trắng bệch, nhắm mắt mím chặt môi của anh. Sau một lúc, đầu anh lắc lư, mặt hồ nổi lên bong bóng chứng tỏ anh đang nín thở. Nhưng hai gã xăm chổ đầy mình ấy ấn mãi không chịu buông.
Vưu Minh Hứa bỗng không thể nói lên lời. Người bị ấn xuống nước chỉ còn hiện lên mơ hồ. Cho đến khi anh dần ngừng giãy giụa, hai kẻ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877674/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.