Từng rặng núi san sát sáng rực ánh đèn xe cảnh sát và xe cứu hộ. Lưu Nhã Dục đã được cáng lên xe, cậu ta hôn mê song không nguy hiểm đến tính mạng. Một chiếc xe cứu hộ khác đỗ một bên im lặng chờ đợi. Hứa Mộng Sơn, Phán Giai và những người khác đều chỉ biết đứng nhìn, muốn giúp cũng chẳng có cơ hội.
Kể từ lúc bị mọi người phát hiện, Ân Phùng chỉ cúi đầu rúc cả người trong lòng Vưu Minh Hứa, không buồn để ý đến ai. Quần áo Vưu Minh Hứa vẫn ướt nhẹp, khoác chiếc khăn bông, một tay ôm Ân Phùng.
Chỉ có hai người họ mới nghe được giọng nói của đối phương.
“Chúng ta lên xe cứu hộ nhé?”
Ân Phùng lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Tôi không lên xe cứu thương, không đi! Không đi bệnh viện, đi thì sẽ không gặp chị được nữa. Tôi phải về nhà, về nhà! Lập tức về nhà!”
Anh ghì chặt eo Vưu Minh Hứa kéo về hướng chiếc xe của cô. Vưu Minh Hứa không thoát nổi, chỉ biết ngẩng đầu nhìn những đồng nghiệp đang đứng ngơ ngác một bên.
Cô hét lên: “Nhìn tôi làm gì? Làm việc của các người đi. Được rồi, tôi sẽ phụ trách lo cho Ân tác gia.”
Mọi người lập tức tản ra, Phán Giai lo lắng: “Anh ấy thực sự không sao chứ ạ?” Hứa Mộng Sơn: “Vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
Vưu Minh Hứa cúi đầu, tên này còn đang cong lưng cúi người ôm cô hệt như con tôm luộc. Mái tóc ướt nhẹp dính trên trán làm bật lên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, anh lúc này càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877675/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.