"Cậu cho là cậu không nói tớ liền không có được wechat của cậu sao? Tớ đi hỏi Phan Vĩ." Cô hừ một tiếng, nghiêng đầu hỏi Phan Vĩ: "Webchat của Tiết Nhượng là gì vậy?"
"123456789." Phan vĩ nghiêng đầu cười nói.
Trương Lam cong cong đầu ngón tay, nghiến răng: "Cậu chắc chắn chứ?"
Phan Vĩ không khỏi nhìn cô một cái: "Chắc chắn nha."
"..."
Cô cảm thấy mình như đang bị đùa giỡn.
"Chậc." Tiết Nhượng ở cạnh bên cười nhạo một tiếng.
Trương Lam nhìn về phía Tiết Nhượng, tay cậu cầm bút, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nghiêng người tựa vào tường, thần sắc lười biếng, Trương Lam trong lòng không tin mở ra phần mềm wechat, ở khung tìm kiếm gõ: 123456789.
Sau đó trên wechat nhảy ra vô số "123456789", nhưng là không thấy ai dùng tài khoản wechat như vậy.
"Cạch." Trương Lam đem điện thoại di động đặt lên bàn Tiết Nhượng: "Đâu? Căn bản không có tài khoản wechat nào dùng số 123456789."
Tiết Nhượng nhấc mi mắt, môi mỏng khẽ nhếch, bỏ vào miệng một miếng kẹo cao su, nhai, không đếm xỉa tới, cậu tựa tiếu phi tiếu* nhìn cô.
*Như cười như không.
Trương Lam lại đỏ mặt, cô nghiêm mặt, giọng mềm lại: "Nói đi mà, wechat của cậu là gì?"
Cậu chống đỡ đầu, thổi bong bóng, xuy một tiếng: "Cậu nói chuyện nũng nịu như vậy làm gì?"
Trương Lam: "Ai nũng nịu."
"Cậu."
" Tiết Nhượng! "
" A a — " Đằng trước truyền đến tiếng cười lạnh của Chung Miêu Miêu, cô nghiêng đầu: "Tôi nói này, cậu bảo vệ cậu ta như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009817/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.