Trương Lam đưa một mảnh giấy cho Tề Thư.
Tề Thư không trả lời.
Trương Lam nằm ở trên bàn, chạm vào sau lưng Tề Thư một cái, lại con mẹ nó bị Chung Miêu Miêu thấy được, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dời ghế của Tề Thư lên trước, làm cho Trương Lam không chạm tới cô ta.
Trong lòng Trương Lam có chút chua xót, thở dài.
Tiết Nhượng xuy một tiếng: "Ngu ngốc."
Trương Lam nghiêng đầu nhìn cậu, cậu tựa vào trên ghế, nghịch bút.
Trương Lam nói: "Buổi trưa mời cậu cùng Phan Vĩ ăn cơm."
Cậu không trả lời.
Cô chọc tay cậu: "Ăn cơm."
Tiết Nhượng lười biếng: "Không ăn cùng cậu."
" Đi mà! Buổi trưa ăn một mình rất nhàm chán." Cô nói, đến nơi này, cô đúng thật là cô đơn.
" Tớ nghe được, tiểu tỷ tỷ muốn mời chúng ta ăn cơm, Tiết Nhượng, cậu làm gì mà không đáp ứng!" Phan Vĩ thừa dịp thầy đi ra ngoài, hướng về phía Tiết Nhượng rống lên.
Tiết Nhượng nhìn cậu ta một cái.
Phan Vĩ hừ hừ, nhìn về phía Trương Lam nói: " Buổi trưa, cậu mời chúng tớ đi ăn cơm."
Trương Lam cười lên: " Được."
Lại nhìn Tiết Nhượng một cái, Tiết Nhượng nhàn nhạt tựa lưng vào ghế ngồi, không tiếp lời.
Ăn ở nhà hàng ở Phí thành mùi vị cũng không tệ lắm, ngày hôm qua Trương Lam đã thử qua, cô đến bên cạnh Tiết Nhượng, ngồi xuống, cười híp mắt nhìn cậu, nói: "Chờ tới cuối tuần, tớ mời các cậu đi ăn ở bên ngoài."
Tiết Nhượng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009815/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.