Tần Thiên mở một cái ghế lô*.
*Ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi) - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nơi này lúc trước Trương Lam cũng thường xuyên đến, không hề giống với bầu không khí của trường học, quả nhiên vẫn bị ảnh hưởng của người khác, cô mấy ngày nay đều đặt tâm tư ở trên người Tiết Nhượng, cũng sắp quên đi lúc trước cô từng rất ham chơi.
Xe dừng lại, cô cầm lấy túi nhỏ, đi bên cạnh Tần Thiên, đến cửa KTV, chỉ thấy Tiết Nhượng đang cúi đầu đi ra ngoài, bên cạnh còn có Phan Vĩ đi theo.
Tần Thiên hỏi: "Phải đi sao?"
Tiết Nhượng gật đầu một cái, vẻ mặt lười biếng: "Ừ, tự chúng tôi ngồi xe đi về là được."
Cậu chỉ nhìn lướt qua Trương Lam bên cạnh Tần Thiên, rất nhanh liền thu lại tầm mắt.
Phan Vĩ giống như nhận ra, nhìn chằm chằm Trương Lam, cô hít một hơi thật sâu, cười lấy túi sách đánh xuống bả vai cậu ta: "Không nhận ra tớ sao?"
" Trương Lam, ha ha, tớ biết mà, làm sao lại quen mắt như vậy chứ!"
Phan Vĩ rất là vui vẻ, đi đi lại lại quanh cô một vòng: "Người đẹp vì lụa nha, đúng không, Tiết Nhượng."
Tiết Nhượng từ trên nhìn xuống, khóe môi nhếch lên.
Không lên tiếng.
Trương Lam có chút cẩn trọng, thầm động viên tinh thần của mình, sau đó nhếch môi cười nói: " Sao không chơi nhiều thêm chút? Học bá nhanh như vậy liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009819/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.