Dịch: Tồ Đảm Đang
Nhưng sau đó tôi không có thời gian để cân nhắc lời của Kiều Nặc, lại càng không có thời gian suy nghĩ về chuyện của tôi và Trì Hựu Lân.
Sau khi bà về nhà, trạng thái tinh thần càng lúc càng kém đi, không phải ý nói bà cứ đau ốm triền miên, mà là tinh thần của bà đang dần dần biến mất.
Thời gian ngủ của bà càng lúc càng nhiều, ăn uống ít đi. Có lúc bà cứ nhìn mãi về hướng hoa nở ngoài kia, rất lâu, rất lâu.
"Bà, bà vẫn ổn chứ?" Tôi ngồi bên giường nắm lấy tay bà – giống như vô số những lần tôi nắm tay bà trước đây, hỏi.
Bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho bà, tuổi tác của bà đã cao, cơ quan chức năng trong cơ thể bị lão hóa theo mức độ bình thường, không hề có sự khác thường nào cả, theo lý mà nói, đây là hiện tượng sức khỏe tốt của người cao tuổi.
Bà cười nói. "Bà rất khỏe."
Càng trưởng thành, tôi càng hiểu ra được "Tôi rất khỏe" đôi lúc chỉ là vẻ ngoài giả dối mà thôi.
"Hay là con dẫn bà ra ngoài một lúc, hít thở không khí trong lành?" Có lẽ là do bà bị gãy xương không tiện ra ngoài, ở trong phòng lâu quá nên mới như vậy.
Bà dùng sức nắm lấy tay tôi: "Bà thật sự không sao, con đừng lo lắng quá."
Hoạt động kỷ niệm mười năm thành lập Wildfire đã bước vào giai đoạn kết thúc, nhưng Trì Hựu Lân đã dừng lại tất cả các công việc, chuyển về nhà ở.
Tôi cũng bắt đầu từ nhà chuyển lại về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163014/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.