Dịch: Tồ Đảm Đang
Buổi tối, tôi ngồi mài mực trước bàn đọc sách.
Mở giấy tuyên ra, chầm chậm hạ bút xuống.
Trì Hựu Lân của năm mười lăm tuổi, ở trong thư phòng nơi biệt thự thôn quê đó từng hỏi tôi một câu.
Bên ngoài tấm cửa sổ cao lớn ấy là những tiếng ve kêu không ngơi nghỉ, ánh mặt trời đổ xuống như thác nước, từng làn thác nước rót vào trong căn phòng, chiếu rọi vào vô số những hạt bụi trần đang khiêu vũ bên chân chúng tôi.
Khi bị kích động đến mức run rẩy, tôi mới hiểu ra được cái hắn cần không phải là câu trả lời.
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên tôi không cách nào chợp mắt được.
Hồng nhạn vỗ cánh, để lại trên mặt tuyết dấu chân không cách nào xóa đi được.
Trái tim tôi cũng như mặt tuyết kia.
Tôi chưa bao giờ tìm hiểu vì sao Trì Hựu Lân quen biết được những người bên cạnh tôi. Cũng chưa bao giờ chất vấn hắn vì sao hết lần này đến lần khác ra tay với bọn họ.
Giống như cách mà tôi không hề thắc mắc vì sao phương hướng của bài hát <Đường về nhà> lại là phía Tây.
Giống như tôi tôi chưa bao giờ nói với hắn về việc hắn đi Bắc Âu.
Tôi không được phép, cũng chẳng đủ tư cách.
Ngày biểu diễn kết thúc concert của Wildfire, bà ra viện.
Phòng bệnh có cao cấp thế nào đi nữa thì chung quy vẫn là phòng bệnh, người già không quen được, vì vậy bệnh tình vừa có tiến triển là muốn về nhà.
Sau khi ba mẹ hỏi ý kiến bác sĩ, giúp bà làm xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163013/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.