Dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi chịu tang xong, chúng tôi quay lại cuộc sống bình thường.
Ba tôi thì đi làm, tôi quay lại trường học, Trì Hựu Lân phải quay lại bổ sung phần công việc vẫn chưa hoàn tất.
Hôm nay tôi ít tiết, dạy xong liền quay về nhà một chuyến.
Một mình mẹ tôi ngồi ở phòng khách ngây ngốc.
"Mẹ?"
Lúc này mẹ mới hoàn hồn lại, cười hỏi: "Sao lại về giờ này?"
"Hôm nay xong tiết sớm, con về với mẹ." Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ.
"Mẹ đi làm cho con chút salad."
Tôi kéo tay mẹ lại. "Lúc nãy sao thế mẹ?"
Sau khi bà qua đời, tôi cực kỳ nhạy cảm với nhất cử nhất động của ba mẹ.
Mẹ ngồi xuống.
"Nhà trống trải quá, mẹ không quen." Mẹ khẽ than vãn.
"Ba con nói muốn đổi căn nhà tím này thành phòng khách, còn chỗ này đổi thành phòng tập múa, để mẹ mở một lớp dạy múa giết thời gian."
"Ý mẹ thế nào?"
Mẹ mỉm cười.
"Sao mà đồng ý được." Mẹ nhìn khắp căn phòng khách.
"Nơi này quá nhiều hồi ức, không nỡ."
Nhưng hồi ức chỉ tồn tại trong đầu, còn trong thực tế, nơi này thực sự quá trống trải, đến mức tôi muốn nhét tiếng người và giọng cười vào mỗi một góc nơi đây.
Trong nhà nên có thêm người khác xuất hiện rồi.
Tôi bị suy nghĩ này quấn lấy. Tôi nghĩ, đây là trách nhiệm của tôi.
Long Môn hội đã đổi ảnh bìa mới.
Nhiếp ảnh gia nắm bắt góc chụp rất tốt – bóng lưng Trì Hựu Lân giang rộng cánh tay, phía trước của hắn, là một biển lửa rộng lớn từ những chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163015/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.