Dịch: Tồ Đảm Đang
Đêm đen, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh, không ngủ được. Nhưng lại không thể trở mình mãi, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà.
Tôi ngồi dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài. Vốn chỉ định đi lại một chút thôi, lúc đi ngang qua phòng trực ban liếc nhìn một chút, phát hiện bác sĩ trực ban là Kiều Nặc.
Lúc đó, cô đang há to miệng muốn nhét cả một cái mochi vào, bốn mắt chúng tôi chạm vào nhau, hai giây sau liền phụt cười. Cô đặt đồ ăn xuống.
"Anh chăm ca đêm sao?"
Tôi gật đầu.
"Ngủ không được, định đi ra ngoài chút." Đột nhiên nhớ đến chuyện buổi trưa vẫn chưa cảm ơn cô, liền đi vào văn phòng.
"Chuyện hồi trưa cảm ơn cô, may mà cô nhanh nhạy."
Ánh mắt tôi vô tình nhìn vào hộp cơm tối trên bàn cô ấy, bên trong có vài viên mochi.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Kiều Nặc mới cười nói: "Đây là mochi vị dâu tây mà tôi làm, anh muốn thử không?" Cô lấy một tờ khăn giấy bọc lại đưa cho tôi.
"Cuộc sống vất vả như vậy, phải ăn gì đó ngọt ngọt mới được!" Nói đến đồ ăn, cô thật vui vẻ, cười hihi đợi tôi nhận lấy.
Tôi bị cô ấy cảm hóa, nhận lấy đồ ngọt và mỉm cười cảm ơn. Cắn vào một miếng, mềm dẻo, vị dâu tây bên trong ngòn ngọt.
"Ngon lắm."
"Thật không?" Đôi mắt Kiều Nặc sáng cả lên. "Tốt quá!"
Cuộc sống không thể tạm bợ qua loa được, cần phải có cả thơ ca và mỹ thực – đây là tín ngưỡng cuộc đời của bác sĩ Kiều.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163009/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.