Dịch: Tồ Đảm Đang
Hôm sau, tôi không có tiết, sáng sớm đã đến bệnh viện đổi ca với ba tôi.
Bên trong bệnh viện có thêm một giỏ trái cây tinh xảo, là của Trì Hựu Lân nửa đêm gửi đến.
Sau khi ba rời đi, bà nội bảo cô điều dưỡng đi nghỉ ngơi, bên trong phòng bệnh chỉ còn hai người chúng tôi. Tôi nâng giường lên, ngồi bên cạnh bà.
"Mẹ đang nấu cháo xương cho bà, lát nữa sẽ đem đến ngay."
"Bà không đói." Bà nội nắm lấy tay tôi. "Chúng ta lâu lắm rồi không hai người ngồi lại với nhau rồi."
Tôi cười nói:"Bà có gì muốn thủ thỉ với con sao?"
Bà cũng cười, sau đó than nhẹ. "Mẹ con lo cho em con nhất, mà bà lại lo nhất là con đấy."
Bà nhìn mặt tôi. "Về mọi mặt thì chẳng có gì chê con được, nhưng bà luôn cảm thấy con không hề vui vẻ...là do mọi người vô thức cho con quá nhiều áp lực sao?"
Tôi lắc đầu, nắm lấy tay bà. "Lúc nào con cũng cảm thán rằng mình may mắn biết bao mới có thể làm con cháu của gia đình này."
"Minh Minh." Bà gọi tên ở nhà của tôi.
"May mắn và hạnh phúc, đôi lúc hai thứ này không có cùng một khái niệm đâu. Bây giờ con có cảm thấy hạnh phúc không?"
Định nghĩa của hạnh phúc rốt cuộc là như thế nào?
Tôi không biết, tôi chỉ biết trả lời một cách quật cường rằng:"Con hạnh phúc."
"Đứa trẻ ngốc nghếch này." Bà nói tôi.
Chân của bà bị thương, tối ngủ không ngon nên trò chuyện với tôi một lúc, rồi mới từ từ chợp mắt.
Tôi hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163008/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.