Dịch: Tồ Đảm Đang
Buổi tối, tôi đứng ở cửa văn phòng trực ban đợi Kiều Nặc đến.
Nhưng, khi nhìn thấy cô ấy tôi phải nói gì đây? Bảo cô ấy cẩn thận Trì Hựu Lân? Một câu không não như vậy chỉ gây thêm phiền phức mà thôi.
Tôi vô thức cắn lên ngón tay cái, phải làm sao đây?
Có người vỗ lên vai tôi, tôi quay đầu.
Kiều Nặc cong mắt lên cười với tôi.
"Sao anh lại đứng ở đây? Có chuyện gì sao?"
Tôi giấu đi tâm trạng bất an của mình, đưa hộp đồ ngọt ra cười nhẹ.
"Tặng cô, coi như quà đáp lễ."
Kiều Nặc nhìn thấy bao bì quen thuộc thì vui sướng mừng rỡ, cầm lấy nâng lên.
"Cái này khó mua lắm đấy!" Đôi mắt tràn ngập tình yêu cho đồ ăn.
"Thầy Trì, tôi phải cho thầy một cái like thật to đấy!"
Tôi mỉm cười thật lòng. "Của cô đấy, từ từ hưởng thức."
"Cảm ơn nhé! À đúng rồi, cuối tuần này tôi được nghỉ, nghe nói lễ hội ẩm thực ở khách sạn Heaton cũng vừa mở, cùng đi thử nhé?" Kiều Nặc đưa ra lời mời.
Lúc tôi đang định nói gì đó thì bỗng nhiên.
"Anh."
Lông tơ sau lưng tôi dựng ngược trong phút chốc.
Hắn bước lại gần.
"Oh? Vị này là...bác sĩ Kiều phải không?"
Trì Hựu Lân gỡ mắt kính xuống. "Nghe mẹ tôi nhắc qua cô rồi."
"Xin chào, anh..." Kiều Nặc đưa mắt nhìn kỹ người đối diện, giọng nói chợt im bặt, đôi mắt chớp chớp.
"Anh...anh là..." Cô ấy không dám khẳng định chỉ nhỏ giọng hỏi.
Trì Hựu Lân cười lên, báo tên. "Trì Hựu Lân."
Kiều Nặc há to miệng, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163010/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.