Chuyển ngữ: Hoài
“Ba, ba nghe con nói.” Trình Triển Tâm cố hết sức tỉnh táo lại, van nài Trình Liệt, “Con thi đại học xong là có tiền, học bổng mấy trăm ngàn lận.”
“Không còn kịp rồi.” Trình Liệt nói.
Một người bạn trong hội đánh bài rủ lão ghé vào một sòng bạc ngầm mới mở, lòe bịp lão rằng có thể thắng to, ai ngờ đâu lão lơ đãng chơi bời không bao lâu đã thua trắng hai mươi vạn, lãi suất lại cực kỳ cao, thêm vào thì đẩy số tiền nợ lên thêm một nửa, trong hai ngày không trả thì hãy xác định tự gánh hậu quả.
Trình Liệt ban đầu không coi là to tát, đến khi chủ nợ giơ súng khoét thẳng một lỗ giữa hai chân, Trình Liệt mới biết lần này lão đá vào tấm sắt.
“Nhiều hơn ba mươi vạn đó, ba.” Trình Triển Tâm van xin, “Ba chờ con thi xong đi, ba.”
Trình Liệt lắc đầu, nói: “Hai ngày.”
Lão thôi không áp sát người Trình Triển Tâm nữa, mắt nhìn xuống đứa con trai bị lão trói tay, nói: “Tao cũng không muốn.”
“Bán thận cũng phải kiểm tra, phẫu thuật, hai ngày làm sao đủ.” Trình Triển Tâm lắc đầu, cầu khẩn Trình Liệt, “Nói bọn người đó thư thả chút, được không ba?”
“Không thể, ngày mai tới nhà rồi.” Trình Liệt cụt hứng buông Trình Triển Tâm ra, quơ bình nước to để trên bàn, mở nắp bình nốc ực một hớp, ngẩn người ngồi đó.
Cái đám ngu ngốc, khốn nạn, chặt chém lãi suất không biết xấu hổ này, suýt thì đánh lão không bò ra khỏi cửa sòng bạc được, hiện tại xương ống quyển lão vẫn còn âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/462/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.