Hắn nghĩ, nếu Trình Triển Tâm biết Lục Nghiệp Chinh ôm tâm tư chẳng khác Tề Khung, muốn giữ lấy thân thể và linh hồn Trình Triển Tâm, muốn trong mắt Trình Triển Tâm chỉ thấy mỗi mình mình, không còn nhìn ai khác, Trình Triển Tâm sợ là sẽ chạy trốn tới chân trời góc biển, không bao giờ trở lại.
Bộ phim kết thúc, đèn bật sáng, Trình Triển Tâm bị Lục Nghiệp Chinh đẩy một cái, mơ mơ màng màng duỗi người muốn tiếp tục ngủ, Lục Nghiệp Chinh không thể làm gì khác hơn là bế cậu lên, đi ra ngoài.
Trình Triển Tâm chẳng nặng bằng giàn tạ đa năng tại phòng tập thể hình Lục Nghiệp Chinh thường tập, nhu thuận ngủ trong ngực hắn, Lục Nghiệp Chinh ôm cậu, đụng phải một người ngoài ý muốn ngay cửa thang máy.
Tề Khung cùng bạn bè hát karaoke trong KTV bên dưới rạp chiếu phim, hắn ta thấy buồn ngủ, nên ra thang máy hút thuốc.
Một điếu thuốc vừa hút được nửa, thì thấy Lục Nghiệp Chinh ôm Trình Triển Tâm bước tới.
Tề Khung ban đầu còn không chú ý, ngẩng đầu đã đối diện Lục Nghiệp Chinh, cúi đầu lần nữa, là Trình Triển Tâm.
Theo lý Lục Nghiệp Chinh tìm người biến hắn ta thành như vậy, hắn ta gặp Lục Nghiệp Chinh phải đánh đến một mất một còn rồi mới nói gì thì nói.
Mà Trình Triển Tâm trong lồng ngực Lục Nghiệp Chinh an an ổn ổn ngủ, dường như đang chìm trong giấc mơ nào rất đẹp. Tề Khung sửng sốt vài giây, ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh thang máy, giúp hai người ấn thang máy xuống dưới.
“Hai người xem phim?” Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/461/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.