Trình Liệt chính là đồ điên. Trình Triển Tâm đối mặt Trình Liệt coi như đã già đời, lão đánh mặc lão đánh, đánh quá mức thì cùng chết, Trình Triển Tâm chỉ còn lại một hơi, vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng Lục Nghiệp Chinh thì khác, hắn ở tít trên cao, thần sắc kiêu ngạo, mười ngón không dính bụi trần, hắn chạm vào Trình Triển Tâm, Trình Triển Tâm còn sợ làm bẩn hắn.
Lẽ nào yêu thích một người là như thế, trước đây không hề tự ti và nhu nhược, đến lúc thương hắn rồi, mọi thứ cứ như thuỷ triều trào dâng, ào ạt xông tới, che tai che mắt mũi miệng người ta, để người chẳng thể phát ra âm thanh, có muốn khóc cũng không lưu nước mắt.
Bởi lẽ như vậy mới đành bình thản nói với hắn sau này gặp lại.
“Tâm Tâm.” Tề Khung đứng sau lưng cậu gọi, “Đừng giận tôi.”
Trình Triển Tâm hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Cậu tới làm gì?”
“Cậu không có chuyện gì là được.” Lục Nghiệp Chinh duỗi tay, đáp lại.
“Tôi không sao.” Trình Triển Tâm lại gần một bước nhỏ, nói, “Đồ đạc tôi còn để trong nhà cậu…”
“Qua mấy ngày nữa tôi đưa tới giúp cho.” Lục Nghiệp Chinh trả lời.
Trình Triển Tâm lắc đầu: “Đừng, tự tôi đi lấy.”
“Tôi sẽ đưa tới.” Lục Nghiệp Chinh nói dứt khoát, hắn nhìn bàn tay Tề Khung còn đặt lên vai Trình Triển Tâm, dừng một chút, nói tiếp, “Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”
“Đi thong thả.” Tề Khung phất tay như ra oai với hắn.
Lục Nghiệp Chinh vừa đi, Trình Triển Tâm nhanh chóng biến trở về Trình Triển Tâm lạnh như băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-san/463/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.