Trong phút chốc, một dòng máu nóng chạy thẳng lên não, cuốn trôi theo mọi suy nghĩ.
Diệp An trừng to mắt, ngây người nhìn bàn tay dài mảnh khảnh khớp xương rõ ràng trên ngực mình.
Tạ Sóc cuối cùng cũng phản ứng lại bản thân sờ vào là cái gì, cứng người một lúc, bỏ tay ra, thu tay lại.
Trong phòng một hồi tĩnh mịch, không khí dường như ngưng đọng lại.
Dựa theo phản ứng của người bình thường, Diệp An lúc này cần phải thẹn quá hóa giận, vung vẩy cho anh một bạt tai, nhưng mọi thứ phát sinh quá đột ngột, đợi cô hoàn hồn lại, đã trôi qua thời cơ tốt đẹp nhất.
Cô giơ tay lên, đối với đôi mắt đã mất đi tiêu cự của người đàn ông, nửa ngày cũng không hạ tay xuống nổi.
Một người bị mù, cô thật sự không hạ tay xuống được.
...........nhưng cứ như vậy mà bỏ qua, lại thật sự không cam lòng..
Cuối cùng cô lấy cái gối bên cạnh lên, tùy tiện đập qua.
Tạ Sóc bị đập thẳng vô mặt một cái, tiếp lấy cái gối, sắc mặt chìm xuống.
Cảm giác ngại ngùng của Diệp An vẫn chưa tan biến hết, ôm ngực nhìn anh chằm chằm: " Cầu xin anh giúp anh không giúp, chiếm tiện nghi thì so với ai cũng đều nhanh hơn."
Không cẩn thận sờ vào cũng thôi đi, vậy mà còn bóp?
Anh làm như bột ý, lại bóp?
Rất có thể do tự bản thân cảm thấy hổ thẹn, Tạ Sóc hiếm có không so đo với cô, khuân mặt lạnh lùng, nói: "Đi ngủ trước đi, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-phep-em-kieu-ngao/2548540/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.