Ngày hôm sau, Diệp An ở trong lòng Tạ Sóc tỉnh dậy.
Hơi thở trên người đàn ông sạch sẽ, giống như nắng xuân ấm áp, đem lại cho người khác cảm giác an tâm, cô mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn một lát, lại không có sức nhắm mắt lại.
Não vẫn còn hỗn độn, trong tiềm thức cô xem anh thành cái gối, ôm lấy cọ cọ.
Tạ Sóc liền bị cô " cọ tỉnh" như vậy.
Thế là một giây sau, cánh tay của cô lại vô tình bị đẩy ra.
Diệp An triệt để tỉnh lại, đã có kinh nghiệm đợt trước, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với hành vi của bản thân khi ngủ thích lăn về phía bên anh, bình thản chống tay ngồi dậy.
Dù sao cũng là chồng của cô, ôm một tí cũng không phạm pháp.
" chào buổi sáng"
Cô sờ thấy điều khiển trên tủ đầu giường, mở rèm cửa sổ ra.
Ánh nắng ban mai khuếch tán vào, trong suốt sạch sẽ, nhỏ giọt khắp sàn nhà.
Diệp An lười biếng duỗi người, ngước cằm lên, đem cả khuân mặt đều đặt dưới ánh nắng mặt trời, da dẻ trắng bóc, tắm dưới ánh nắng mặt trời, trong suốt như ngọc.
Nhớ tới bản kế hoạch tối hôm qua làm, cô hướng về phía Tạ Sóc nói: " Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, chúng ta chút nữa đi vườn hoa ngồi được không anh?
Em đọc sách cho anh nghe?"
Tạ Sóc vẫn giống như xưa không có chút phản ứng gì, mò mẫm xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Diệp An cũng không hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-phep-em-kieu-ngao/2548538/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.