“Khụ khụ. . . . . . Thật xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa rồi, tiên sinh anhxem.” Một nhân viên phục vụ ho khan hai tiếng.
Doãn Triệt đang lúc vui sướng được ăn đậu hũ, âm thanh này đột nhiên nh mộtchậu nước lạnh, lập tức tới trên đầu hắn.
“Nước, còn phải uống nước. . . . . .” Trần Hi mắt say lờ đờ dần tỉnh táo dựavào trên người Doãn Triệt, quệt mồm, trơ mắt nhìn môi Doãn Triệt.
“Ngoan, đừng làm rộn.” Doãn Triệt lấy tay chế ngự móng vuốt lộn xộn của côxuống, hôn ngược lại càng thích cô như vậy, nhưng bây giờ thời cơ thật khôngthích hợp, hắn cũng không muốn đóng phim miễn phí cho người ta xem.
“Nước. . . . . .” Trần Hi vẫn không buông tha.
“Được được. . . . . . , chúng ta về nhà tiếp tục uống, bây giờ ngoan ngoãnnghe lời.” Doãn Triệt an ủi Trần Hi, nhưng Trần Hi tựa hồ vẫn không hàilòng.
Cô giãy dụa thân thể, thoát ra khỏi sự kiềm chế của Doãn Triệt, cô đứng cáchvị trí Doãn Triệt một bước chân.
“Anh có cho tôi uống nước hay không?” Trần Hi giống như
là tỉnh rượu, mởto hai mắt nhìn chằm chằm vào Doãn Triệt.
“Cho, về nhà từ từ uống có được hay không?” Doãn Triệt có chút nhức đầu, đâycoi như là gánh nặng ngọt ngào đi, nếu như đang ở nhà, hắn chắc đã giơ hai tayhai chân hoan nghênh cơn đói khát của Trần Hi. Nhưng nơi này là khách sạn, hắnchỉ hy vọng Trần Hi vẫn duy trì được cơn khát này đến khi quay trở lại nhà hắn,thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503153/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.