Khi âm thanh báo thức của chuông điện thoại vang lên, Trần Hi cũng tỉnh lại,rốt cuộc cô cũng nếm được mùi vị say rượu là như thế nào, đầu thì đau buốt, dạdày căng trướng, toàn thân khó chịu không nói nên lời.
“Tỉnh, tôi thật sự rất buồn bực, nữ sinh các người, liều mạng uống rượu cáigì.” Thanh âm Doãn Triệt vang lên bên tai, Trần Hi bị dọa sợ giật mình trợn tohai mắt.
Gian phòng này lại vô cùng xa lạ, Trần Hi vén chăn lên nhìn một chút, y phụctrên người đã không thấy tung tích đâu nữa.
“Cái người này tên khốn kiếp. . . . . .” Trần Hi làm ra vẻ nhào tới trênngười Doãn Triệt.
“Em đừng kích động, em không sợ phô bày cơ thể, tôi cũng không ngại nhìn,nhưng sau khi nhìn xong, không biết tôi sẽ làm nên chuyện gì đâu.” Doãn Triệtlui về phía sau một bước dài, làm ra dáng vẻ hoảng sợ. “Chúng ta cũng làm quakhông chỉ một lần, em cảm nhận một chút, xem có cái gì khác thường không.”
Trần Hi cẩn thận cảm nhận phía dưới, cũng không thấy chỗ đó có cảm giác ê ẩmgì, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi cũng là không còn cách nào mới mang em đến đây, tôi ở ngoài cửa đợi,chính là lo lắng mọi người uống quá nhiều. Còn nói, ba người bọn họ lắc lư dìunhau bỏ đi, để em nằm ngủ một mình trong khách sạn. Tôi chỉ muốn đưa em trở về,nhưng em nôn hết lên hai người chúng ta, em cũng biết tôi là chủ tịch hội sinhviên, cũng phải để ý hình tượng có phải không?”
Doãn Triệt tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-noi-xu-voi-toi/2503155/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.