Hắn ngập ngừng một lúc rồi cũng đành gỡ nón và khẩu trang đang che gương mặt đẹp sắc sảo. Hạ Anh nhìn hắn, vừa giận lại vừa sợ. Giận vì sao mới được vài ngày thì hắn lại không để cô yên. Còn sợ thì sợ hắn sẽ bắt cô và cả Huyền Nhi đi.
Hạ Anh nhìn xem xung quanh có vật gì có thể uy hiếp được hắn không. Như một con sói ma mãnh, hắn cũng nhận biết ý đồ của cô nên nhanh chân cướp đi dòng suy nghĩ ấy bằng cái ôm chặt của mình.
Hắn cất giọng nói nhẹ như mây bay bên tai của Hạ Anh.
- Em cho tôi ở gần em một thời gian được không?
Cả cơ thể to lớn của hắn cứ thế mà gục trên người của cô, ánh đèn sáng tỏ trong phòng nhưng không tài soi được tâm hồn đầy đen tối và cô đơn của hắn.
- Không.
Một chữ đơn giản nhưng ngàn mũi kim đâm vào con tim đang thao thức đợi chờ cửa hắn khiến nó đau rát, rỉ máu. Hắn định nói gì đó thì bên ngoài bỗng phát ra âm thanh xoảng xoảng và tiếng náo loạn. Hạ Anh giật mình chạy ra bên ngoài xem xét tình hình, bỏ lại mùi hoa trà còn vương vấn trong không khí.
Có một đám trẻ trong quán đang uống nước nhưng lại gây sự với người bên ngoài, những người đó như những kẻ côn đồ bặm trợn đi vào đánh nhau và đập phá lung tung. Một trận hỗn độn không ai ngờ tới, khách bên trong cũng sợ và bỏ chạy tán loạn. An đang dọn đường cho mọi người tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471090/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.