Đến tối, Hạ Anh vẫn ngồi nhìn chiếc balo của mình, hình ảnh về Jane ngày hôm đó trong ngục càng khiến trong lòng cô đứng ngồi không yên . Cô sợ Huyền Nhi cũng sẽ như thế. Những ngày này, cô chẳng khác gì đang bị giam lỏng, không thể bước ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước.
Vì cô mãi mê trong suy nghĩ của mình nên không hề biết Aris đã bước vào từ lâu. Hắn đứng đó nhìn cô đang ngồi vừa suy nghĩ vừa ngó tới ngó lui ở chiếc cửa sổ. Một lúc sau, hắn hằng giọng vài tiếng để cô để ý đến mình.
Hạ Anh quay lại nhìn hắn, điều đầu tiên cô hỏi hắn chính là:
- Huyền Nhi sao rồi? Tôi có thể gặp Huyền Nhi không?
Cơn ghen tức không tài nào kiềm chế nổi cứ trỗi dậy, gương mặt hắn lãnh đạm nhìn cô, chân bước chầm chậm đến chiếc giường cô đang ngồi. Hắn dừng bước chân khi đến bên mép giường, đứng thẳng nhìn xuống phía Hạ Anh.
- Kẻ phản bội chắc chắn không có con đường sống. Tốt nhất là em đừng mong chờ gì cả. Tôi sẽ không nhân nhượng với những kẻ mang em rời khỏi tôi.
Nói rồi, hắn ra lệnh cho người hầu mang áo cưới vào đặt bên giường. Hạ Anh nhìn những chiếc váy cưới trắng tinh tươm, được đính rất nhiều viên pha lê lấp lánh. Trông nó thật đẹp nhưng cô không muốn mặc nó. Người hầu đã đi ra ngoài, chỉ còn hắn với cô trong gian phòng rộng lớn.
- Mặc cho tôi xem.
- Aris, tôi nói rồi, tôi không muốn.
Hắn đã cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471088/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.