Hạ Anh đang chuẩn bị leo lên lưng nhờ Huyền Nhi cõng cô về Renta thì bàn tay cô đã có người nắm lại, bàn tay to lớn và lạnh lẽo này làm sao cô không biết được. Hạ Anh cứng người, điều đầu tiên cô không lo cho bản thân mình sẽ ra sao mà chỉ lo cho Huyền Nhi, sợ hầu nữ bị hắn trách phạt vì đã phản bội hắn giúp cô trốn thoát.
Ngay tức khắc, cơ thể Huyền Nhi đã bị văng ra phía cửa chính, một vài người hầu khác đã giữa chặt cô ta lại, bắt quỳ xuống. Hạ Anh thấy vậy nắm tay cầu xin hắn.
- Đừng, Huyền Nhi không có tội, tất cả là chủ ý của tôi, tại cô ấy thấy thương cho tôi quá nên mới giúp tôi thôi. Aris, anh hãy tha cho cô ấy đi, cứ trách tôi là được.
Gương mặt Aris hiện lên nét mệt mỏi đan xen thất vọng. Bản thân hắn không nghĩ rằng cô sẽ tuyệt tình như vậy, mọi nỗ lực của hắn không đáng để cô lưu tâm sao?
Có lẽ bây giờ hắn đã hiểu được một chút cảm xúc nào đó của Lucy khi bị hắn đối xử lạnh lùng trong bao năm qua. Aris cảm giác như cả thế giới đang dần bỏ rơi mình, mộng tưởng về một cái kết hạnh phúc với cô đã tan thành mây khói.
Hắn quay lại nhìn cô, nắm chặt hai bả vai để cô đối mặt với mình.
- Em định bỏ trốn lần nữa sao?
Hắn nói “lần nữa”, vậy có nghĩa là hắn đã biết Hạ Anh nhớ lại, chỉ là không vạch trần ra thôi, cứ mặc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471087/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.