Aris tự nhủ không cần Hạ Anh ra tay, bàn tay hắn dính đầy máu tươi để giải quyết mọi thứ thay cô là được. Bản thân hắn không phải chưa từng sát hại ai nên chuyện này đối với hắn là việc quá bình thường.
Qua một lúc, hắn ngoắc tay ra lệnh cho người hầu ở bên ngoài vào đưa Lucy xuống tầng ngục nơi Jane đang bị giam. Vì cơ thể khá đau đớn và chẳng còn chút sức lực nào để mà phản kháng nên Lucy mặc cho bản thân cứ bị lôi đi chẳng khác gì người tàn phế.
Đến nơi, Lucy bị thả nằm nằm sõng soài trên nền gạch dơ bẩn, nhắm mắt chịu đựng cơn đau như địa ngục. Bỗng bên tai nghe được giọng nói quen thuộc.
- Chủ…nhân.
Lucy lập tức ngước mặt lên thì nhìn thấy Jane trong bộ dạng thê thảm rách rưới. Nhìn thấy chủ nhân, Jane bật khóc vì lo lắng, cố gắng nhích người lại gần phía Lucy nhưng không thể.
- Jane?
Lucy quay lại nhìn Aris đang ngồi trên một chiếc ghế phía cửa buồng giam. Định mở miệng cầu xin cho hầu nữ nhưng hắn đã ngắt ngang.
- Lucy, đã đến lúc cô nhận lấy nghiệp báo của mình rồi.
- Không, đừng làm vậy! Em không muốn, hãy tha cho Jane! Aris, em cầu xin anh!
Lucy liên tục lắc đầu, gương mặt đầy hoang mang cầu xin hắn. Một vài người khác đi vào gì chặt người Jane xuống tấm thảm gai, cầm con dao không nhân nhượng đâm thẳng vào tim. Mắt cô ta trợn ngược một lúc rồi nhìn về phía Lucy. Chắc có lẽ bì bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471086/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.