Chương trước
Chương sau
Mắt Hạ Anh sáng rực, gương mặt hiện lên ý cười.

- Thật sao, tôi chỉ xin vào một lúc thôi, đảm bảo không làm khó hai người đâu.

Hạ Anh, Huyền Nhi và Jake cùng vào trong phòng làm việc của Aris, vì họ chưa tin tưởng Hạ Anh tuyệt đối nên trông chừng cô rất cẩn thận.

Nhìn qua, Hạ Anh có thể thấy trong phòng làm việc của hắn được bày trí rất đơn giản, có một căn phòng nhỏ, nó được khóa chặt bởi một chiếc ổ khóa bằng bạc.

Cô đoán bên trong chứa những thứ rất quan trọng với hắn. Mục đích của việc ghé thăm nơi này chính là tìm ra điểm yếu chí mạng của Aris để sau này có thể dùng đến khi cần.

Trong những ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, không thể khiến đau khổ một cách đường hoàng, trả mối hận về Kiến Hưng, về cuộc sống tươi đẹp của cô thì cứ việc sử dụng kế bẩn cũng không sao. Cô sẽ khiến hắn hối hận vì đã đưa cô về đây.

Sợ hai người kia bắt đầu có những suy đoán nghi ngờ, Hạ Anh đến cạnh một góc bàn, giả vờ nhặt lên chiếc bông tai.

- A… tìm được rồi, không ngờ nó được rơi ở đây, thật sự cám ơn hai người rất nhiều.

Jake và Huyền Nhi cũng nhẹ nhõm hơn khi thấy bộ dạng vui mừng của Hạ Anh.

- Không có chi ạ, cô tìm được là tốt rồi.

- Vậy tôi xin phép mời cô Hạ Anh.

Jake vừa nói vừa đến cửa đưa tay mời Hạ Anh ra ngoài. Cũng đúng, vì hắn chưa có sự tin tưởng nào dành cho Hạ Anh, hắn chỉ đặt niềm tin và sự phục tùng vô điều dành cho Aris.

Cả ba người rời khỏi phòng rồi bắt đầu làm việc riêng của mình. Cả ngày hôm đó, Hạ Anh cứ mãi suy nghĩ về căn phòng được thấy hôm nay, cô nhất định tận dụng 3 ngày này để tìm được điểm yếu của Aris.

Chiều hôm đó, Hạ Anh nói với Jake muốn đọc sách, vì cô thể hiện thái độ rất lịch sự, không hề có ý định thù địch nào nên Jake cũng tin tưởng cho cô vào trong.

Hạ Anh cứ thế đọc sách đến tối, khoảng 18 giờ thì Jake thấy cô đang nằm ngủ trên ghế, tay còn cầm một quyển sách Chờ Ngày Trăng Máu, tiểu thuyết ngắn nói về tình yêu của con người và ma cà rồng. Jake nhớ dạo trước Aris cũng đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần.

Thấy Hạ Anh đã ngủ, Jake cũng không làm phiền, chủ động bước ra ngoài và khép cửa phòng lại. Không gian yên tĩnh một lúc, Hạ Anh từ từ mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, phòng đã đóng kín cô mới ngồi dậy, cẩn thận không phát ra tiếng động nào.

Tiến đến bàn làm việc của hắn, chậm rãi mở các ngăn kéo ra và tìm kiếm bên trong đó, một lúc sau, ở ngăn kéo dưới cùng có một chiếc chìa khóa màu bạc được nhét vào sâu bên trong đã thu hút sự chú ý của Hạ Anh.

Cô cầm chìa khóa, hồi hộp cẩn thận đưa vào ổ, tiếng “tạch” nhẹ phát ra, tim Hạ Anh như rơi mất một nhịp, nhanh chóng nhìn về phía cửa, cứ ngỡ sẽ có người phát hiện ra điều bất thường và quay lại nhưng cũng may là không có. Tim của Hạ Anh như muốn nhảy ra ngoài.

Cửa từ từ được mở ra, khung cảnh bên trong dần hiện ra trước mắt, khác hẳn với phòng bên ngoài khá âm u, trầm tĩnh, căn phòng này khá nhỏ, nhưng lại mang vẻ tươi tắn vô cùng, nội thất đều được làm màu trắng, tường trắng, màn trắng… cô cảm thấy quen quen, hình như nó tương tự như căn phòng lúc trước của cô.

Hơi thở ngày một nặng nề, tim càng đập nhanh hơn, Hạ Anh cảm giác có cái gì đó sắp xảy đến, một điều vô cùng đáng sợ. Lướt mắt nhìn xung quanh thì cô gái nhỏ trong phòng chợt thấy một chiếc điện thoại màu đen đã bị bể màn hình, cạnh bên đó là một con dao màu bạc nhỏ và một chiếc hộp nhỏ màu đen được đặt trên chiếc bàn trắng.

Một vài hình ảnh lạ xuất hiện trong đầu cô, cô thấy được mình đã cầm chiếc điện thoại ngồi kế bên một ai đó, cô còn cười lén hắn nữa, rồi sau đó cô cầm con dao này, đau đớn đâm vào hắn một cái.

Những dòng ký ức như cơn sóng trào, bắt đầu nhấn chìm mọi suy nghĩ của cô gái nhỏ. Đây là gì…? Tại sao cô lại có những hình ảnh đó, người trong những thước phim lạ lẫm đó có phải là cô không?

Đầu trở nên ong ong đau nhói, tâm trí hoảng loạn, cơ thể như không còn sức lực gì… Lý trí còn sót lại mách bảo cô phải ra khỏi đây, không được ở lại thêm phút giây nào nữa.

Khi Jake quay lại phòng kiểm tra thì vẫn thấy Hạ Anh đang nằm ngủ, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở vị trí hắn đang đứng, ngồi dậy lúng túng chỉnh lại quần áo của mình, cười nhẹ và cất giọng khàn khàn:

- À, tôi ngủ quên rồi sao? Chắc cơ thể vẫn còn mệt mỏi, xin lỗi anh nhé, Jake. Tôi nghỉ tôi nên về phòng nghỉ ngơi sớm mới được.

Người đó nhìn cô, hắn không thấy biểu hiện nào khác thường, cũng nghĩ rằng cô vừa chợp mắt ngủ và không có hành động nào khác.

- Đây là công việc tôi được giao, cô Hạ Anh không cần cảm thấy khó xử. Tôi sẽ nói Huyền Nhi chuẩn bị thức ăn cho cô.

- Cám ơn anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.