Chương trước
Chương sau
Nói xong, hắn giữa chặt hai tay đang cản người hắn, xóa chặt lại phía sau lưng cô và tiếp tục công việc của mình.

- Ưm~

Cơ thể Hạ Anh bỗng nhiên như có dòng điện chạy qua, cô bất ngờ khi miệng vô thức phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

- Đừng… ha… đừng…

- Tôi là côn trùng, tôi không biết dừng lại đâu, Hạ Anh, em im nào, để tôi tạo thêm vài vết nữa.

Người này đang giận dỗi vì bản thân bị gọi là côn trùng vào lúc sáng sao?

- Tôi xin lỗi, lúc đó tôi chỉ nói bừa thôi.

Hắn không hề quan tâm những lời cô nói mà chỉ chăm chú vào việc đang làm, trải qua một lúc lâu hắn mới chịu dừng lại. Hơi thở của Hạ Anh nặng nề, cơ thể nóng bừng, còn thân nhiệt của hắn vẫn lành lạnh như mọi lần. Khi mọi việc đã xong, hắn cảm thấy hài lòng, đỡ cô nằm xuống còn bản thân cũng nằm cạnh bên.

- Thế này thì không ai nghĩ là côn trùng cắn nữa. Hạ Anh, tôi đã nói rồi, em là của tôi. - Rồi hắn nhấn mạnh. - Tôi muốn để mọi người biết em là của riêng tôi. Đừng nghĩ đến người khác. Hiểu chưa?

Hạ Anh biết ý tứ trong lời nói của hắn, hắn muốn cô quên Kiến Hưng đi, trong lòng chỉ có mỗi hắn thôi. Aris nằm cạnh đó, không ôm cô như mọi khi, Hạ Anh thấy cơ thể mình hơi nóng và khó chịu, cô định đi xuống giường để tắm thì tay đã bị giữ lại.

- Em đi đâu?

- Tôi đi tắm, tôi cảm thấy hơi nóng.

Aris kéo người cô lại, đặt cơ thể cô dán sát vào mình rồi khóa chặt người trong lòng.

- Nằm im vậy đi, một tí nữa hết nóng.

Không hiểu sao, lúc này đây, Hạ Anh lại cảm nhận cơ ngực phập phồng, hơi thở của hắn một cách rõ ràng. Cảm thấy đầu óc sắp loạn lên, cô định đẩy hắn ra nhưng lại tự nghĩ, nếu đẩy người này ra bản thân có thoát được không? Chắc là không rồi, từ trước giờ hắn luôn làm theo ý hắn. Mạch suy nghĩ bị cắt ngang khi hắn cất giọng nhắc lại.

- Trong những ngày tôi đi, em cứ ở yên trong phòng, Jake và Huyền Nhi sẽ thay tôi chăm sóc và bảo vệ em, một thời gian nữa thôi, chúng ta sẽ được tự do.

Hạ Anh cảm thấy khó hiểu, bản thân đâu có liên quan gì đến hắn, tại sao hắn nói “chúng ta” mà không phải “em” là riêng cô. Cô cũng không muốn tìm hiểu.

- Cám ơn anh!

Chỉ một câu nói cám ơn nhẹ nhàng của cô đã khiến bao lo lắng của hắn tan theo làn khói, cảm xúc được bật lên một cách bất ngờ. Trong lòng hắn thầm mừng, có lẽ cô đã mở lòng với hắn rồi, kiên nhẫn một lúc nữa thôi, cô sẽ hướng trọn ánh nhìn về phía hắn. Tay hắn ôm chặt cô, miệng cũng vô thức cười hạnh phúc trong vui sướng.

Trong lòng ai đó đang nở rộ mầm xuân sau những ngày đông giá rét, cái lạnh bao trùm lấy hắn nhiều năm giờ đây từ từ tan dần lớp băng, trả lại bầu trời ấm áp và tươi mới.

Cô nhanh chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn, cơ thể nhỏ nhắn dựa vào lòng ngực để tìm kiếm cái hơi mát lành lạnh mong hạ nhiệt cơ thể. Cảm nhận hơi thở đều đều của Hạ Anh, hắn luyến tiếc đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, từ từ ngồi dậy rời đi.

***

Sáng thức dậy Hạ Anh đã không thấy hắn đâu, cô cũng không trông mong gì, nhanh chóng gỡ một chiếc bông tai của mình xuống và gọi cho Huyền Nhi giúp cô chuẩn bị bữa sáng.

Vì suốt ngày ở trong phòng nên cô cũng không chú trọng việc chọn trang phục lắm, trong tủ quần áo có sẵn rất nhiều quần áo, cô chỉ chọn bừa bộ nào rộng rãi khiến bản thân thấy thoải mái nhất là được. Cũng may, những bộ trang phục này khá phù hợp với sở thích của cô nên cũng dễ chấp nhận.

Khi ngồi ngồi vào bàn ăn, Hạ Anh giơ tay sờ vào bên tai trái của mình, hốt hoảng thốt lên.

- Không được rồi, tôi bị mất chiếc bông tai rồi.

Huyền Nhi cảm thấy bối rối với biểu hiện vượt mức bình thường của cô. Hạ Anh bỏ cả bữa ăn, hai người cùng tìm kiếm khắp căn phòng cả buổi sáng nhưng mọi thứ đều vô vọng.

Đến trưa thì đã thấm mệt, Hạ Anh áy náy nói:

- Huyền Nhi, thật xin lỗi cô.

Hầu nữ đang loay hoay tìm đi tìm lại xem mình có bỏ sót chỗ nào không mỉm cười đáp lời cô:

- Không sao ạ! Đây cũng là chuyện bình thường thôi. Có vẻ, đôi bông tai đó có vẻ rất quý giá với cô Hạ Anh.

Hạ Anh ngập ngừng một lúc rồi nói.

- Đúng vậy, đó là quà của một người rất quan trọng đã tặng cho tôi, tôi không thể làm mất nó được.

- À, không chừng tôi đã làm rơi ở phòng bên cạnh, hôm qua tôi có qua bên đó, Huyền Nhi, tôi có thể vào căn phòng ấy không?

Huyền Nhi cảm thấy điều này vượt quá quyền hạn của bản thân, cô đành nhờ đến Jake. Một lúc sau, Jake đến và thấy thái tâm trạng của Hạ Anh như rơi vào trạng thái tồi tệ cùng cực.

Thật sự hắn cũng không nở, vì được sự tin tưởng của Aris nên trong thời gian chủ nhân đi vắng, Jake được giữ chìa khóa dự phòng để tránh trường hợp có chuyện gì xảy ra, bằng mọi giá phải bảo vệ được mọi thứ trong căn phòng nhỏ đó và cả Hạ Anh.

- Tôi có chìa khóa dự phòng, tôi có thể…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.