Cô nhanh chóng bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng cầm bàn tay ấy của hắn đặt lên má mình.
- Thời gian qua, anh rất hạnh phúc, cám ơn em. Xin lỗi, vì lúc trước anh giả vờ như không nghe thấy lời yêu thương của em dành cho anh, thú thật lúc đó… anh rất vui sướng, Hạ Anh à!
- Xin lỗi vì anh không xứng đáng với em, anh sợ sau này em sẽ khó xử nên chỉ biết chôn chặt tình cảm của mình trong lòng và đợi sau mọi chuyện có sự thay đổi, em vẫn còn hướng tình cảm về phía anh thì anh mới dám nhận.
Hạ Anh không hiểu những lời người kia nói, cái gì mà “thay đổi”, cái gì mà “khó xử” chứ, cô lắc lắc đầu nhìn hắn.
- Không có gì thay đổi, cũng không có gì khó xử cả, trước đây em thích anh, bây giờ cũng thích anh và sau này cũng thế. Anh đừng bỏ em, em không muốn đâu. Hu… hu…
Cô cứ ngây thơ thút thít thốt lên những suy nghĩ trong đầu khiến cho ai nghe cũng cảm thấy chạnh lòng. Phải chi thời điểm cô nói lời thương với Kiến Hưng là lúc cô không bị mất trí nhớ thì có lẽ hắn không suy nghĩ gì mà lao vào ôm cô vào lòng rồi. Phải chi bản thân hắn trở nên ích kỷ đón nhận tình yêu ấy thì có lẽ đã không xảy ra kết cục đau lòng này.
Tiểu Miên đã đứng cạnh Louis từ bao giờ, cô dụi mặt vào ngực hắn, không dám chứng kiến cảnh tượng này nữa, Louis chỉ biết đứng im lặng, xoa xoa nhẹ lưng cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471048/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.